QUỐC BẢO CHÂN KINH
VĂN
LANG
CHIẾN
SỰ
3
THIÊN ẤN THIÊN BÚT
GÒ HỘI
ĐỨC PHỔ QUẢNG NGÃI
2013
Nguyễn Đức Thông
QUYỂN 3
PHẦN 15
Nói về Quân Ngô tiến qua Bắc Văn Lang thế mạnh như chẻ tre đánh
đâu thắng đó chiếm lấy các quận huyện chẳng khó khăn gì cả. Quân địa phương
Việt Trung Nguyên khiếp kinh bỏ chạy. Hạp Lư cười ha hả nói quân Việt Trung
Nguyên dồn hết vào phía Nam chống trả lại quân Văn Lang, còn binh lính đâu mà
chống trả lại quân ta. Đời Ông Cha thế lực quân Ngô chưa đủ mạnh nên chưa lấy
được Bắc Văn Lang. Nay thế lực quân Ngô Ta như nước vỡ bờ Bắc Văn Lang sẽ là
của Ta. Đại Quân Hạp Lư tiến đến đâu thời quân địa phương Việt Trung
Nguyên bị đánh bại đến đó. Khi quân Ngô tiến sâu vào huyện Điền Lý. Sắp đến
Dương Giao Châu. Thời nghe quân reo dậy đất quân Việt Trung Nguyên xuất hiện
ước lượng hơn 2 vạn quân. Tướng dẫn đầu quân Trung Nguyên là Việt Vương Doãn
Thường.
Nói về Việt Vương Doãn Thường là Việt Vương đời thứ hai sau Việt
Vương Tế Gia, nhà quân sự, chính trị, binh pháp thiên tài chuyển xây tình thế
đủ sức nổi lên chiếm lấy Bắc Văn Lang. Điều binh khiển tướng có một không hai
trong thời ấy. Phía Nam Bắc Văn Lang, tức là Nam Việt Trung Nguyên đủ sức chống
trả lại thế lực Vua Hùng. Phía Bắc, Bắc Văn Lang tức là Bắc Việt Trung Nguyên
phòng thủ vững chắc không sợ các thế lực ngoại ban tấn công xâm lấn từ Phương
Bắc. Nói về Hạp Lư Vua Ngô xua quân xâm lược tiến đánh Việt Trung Nguyên thế
mạnh như chẻ tre, quân binh tràn tới đâu quân địa phương Việt Trung Nguyên tan
rã đến đó. Hạp Lư vô cùng cao ngạo tiến quân đánh thẳng thọc sâu vào địa phận
Việt Trung Nguyên. Quân Việt Trung Nguyên thua chạy có cờ. Hạp Lư càng tiến sâu
vào Việt Trung càng cao ngạo. Nói Thế lực quân Việt Trung Nguyên suy yếu thấy
rõ. Vua Ngô Hạp Lư cho đây là cơ hội chiếm lấy việt Trung Nguyên
cho bằng được. Việt Vương Doãn Thường nghe tin Vua Hạp Lư trực tiếp chỉ huy 25
vạn quân chủ lực tiến đánh Việt Trung Nguyền liền trực tiếp thống lĩnh
quân binh đối mặt với Hạp Lư Vua Ngô quyết đánh bại Vua Ngô Hạp Lư trong trận
chiến xâm lược nầy. Hầu làm khiếp đảm các nước Phương Bắc như Sở, Tề, Tấn vân.
và …vân vân.
Doãn Thường ra lịnh:
Linh Việt Hàn: Có Thần. Nguyên Soái thống lĩnh 2 vạn quân đến
Huyện Dương Hạ bí mật phục kích chờ cho quân Ngô đi qua tiến sâu vào Trung
Nguyên mới dàng quân ra phục kích chận đánh đường rút lui của chúng. Tuân
Lịnh.
Linh Cô Phù nghe lịnh: Có Thần. Chủ Tướng thống lĩnh 3 vạn quân ẩn
mình phục kích phía đông Huyện Điền Lý. Khi nào thấy pháo lệnh bắn lên trời
nghe giao tranh khóc liệt thời mới xuất hiện từ cánh đông Huyện Điền Lý nhanh
chóng tiến quân đánh bọc lên vào khúc giữa cắt đứt làm hai quân Ngô. Tuân lịnh.
Linh Quang Dũng nghe lịnh: Có Thần. Chủ Tướng thống lĩnh 3 vạn
quân ẩn mình phục kích phía tây Huyện Điền Lý. Khi nào thấy pháo lệnh bắn lên
trời nghe giao tranh khóc liệt thời nhanh chóng tiến quân đánh vào khúc đuôi
quân địch. Tuân lịnh.
Phân bổ lực lượng đâu vào đó. Việt Vương Doãn Thường thống lĩnh 2
vạn quân dụ địch sa vào kế bẫy của mình.
Đây nói về hơn 10 vạn quân Ngô trực tiếp do Hạp Lư Vua Ngô chỉ huy
tiến đến đâu thời quân Việt Trung Nguyên bị đánh tan tác đến đó. Quân Ngô không
khác gì bầy chó sói ăn thịt bầy gà chận đường. Gặp quân Việt Trung Nguyên là
xơi đẹp Quân Ngô cứ tiến sâu vào Trung Nguyên như chỗ không người. Khi quân Ngô
đến Đất Điền Lý thấy cây cối tuy không rậm rạp nhưng cũng che khuất tầm nhìn.
Nếu qua khỏi Đất Điền Lý thời tới Dương Giao Châu. Hạp Lư không coi quân
Trung Nguyên vào đâu Đại quân Ngô cứ tiến sâu vào đất Trung Nguyên. Khi quân
Ngô vào Đất Điền Lý Thời thấy một đạo quân xuất hiện phải nói là hùng mạnh nhất
từ khi quân Ngô tiến vào đất Trung Nguyên. Ước lượng 2 vạn quân Tướng dẫn đầu
quân Trung Nguyên là Việt Vương doãn Thường. Việt Vương Doãn Thường thúc ngựa
tới hét lớn chỉ mặt Vua Ngô là Hạp Lư chửi mắn nói. Thằng Hạp Lư ngu si kia Ta
đối với nước Ngô không tệ. Đem ba bảo kiếm là Trạm Lư bảo kiếm, Bàn Sính bảo
kiếm, Ngư Trường bảo kiếm dâng hiến cho nước Ngô giao hảo cầu hòa Ông Nội Thọ
Mộng ngươi, không nói với ngươi biết sao. Nay ngươi đem quân xâm chiếm Việt
Trung Nguyên của Ta. Ngươi tưởng nuốt Việt Trung Nguyên dễ lắm sao nơi đất Điền
Lý nầy là mồ chôn của ngươi. Hạp Lư nhìn thấy quân Trung Nguyên chỉ có trên
dưới 2 vạn thời nhìn lên trời cười ngất. Thằng Doãn Thường cáo già kia ta lạ gì
mà không biết Cha Con ngươi. Cha Con ngươi người gốc Phương Bắc dòng giỏi Vua
Vũ. Bị Vua Kiệt tri sát chạy đến Bắc Văn Lang. Tuy Dòng Tộc ngươi trở thành dân
Văn Lang từ lâu. Nhưng Ông Cha ngươi nuôi mộng mưu đồ từ lâu chiếm lấy Bắc Văn
Lang cướp giang sang của các Vua Hùng. Đất Bắc Văn Lang nào phải Cha Con Doãn
Thường ngươi khai dựng tạo lập lên. Mà chỉ là quân loạn tặc phản loạn nổi dậy
cướp nước. Còn Ta là quân xâm lược nào có khác chi. Miếng thịt béo bở Bắc Văn
Lang nay không thuộc của ai. Ai mạnh gươm đao hơn thời người đó được.
Việt Vương Doãn Thường nổi nóng quát có tướng nào ra lấy đầu thằng Hạp Lư ngu
dốt kia cho ta. Bổng một tướng tên là Vũ Hạo chấp tay nói để Thần ra lấy đầu
thằng ngu dốt ấy cho. Nói xong Vũ Hạo phóng ngựa múa đao lao tới quát lớn thằng
Hạp Lư quân cướp kia có giỏi thời ra đây đấu với Ông Nội ngươi. Hạp Lư nổi nóng
quát có tướng nào ra thịt thằng hổn láo ấy cho Ta. Vương Tôn Lạc nói để Thần ra
giết quách tên hổn láo ấy cho rồi. Vương Tôn Lạc nói xong phi ngựa lao tới múa
đao chém Vũ Hạo. Vũ Hạo múa đao chống trả hai bên kẻ đánh qua người trả lại bụi
cát mịt mù đánh hơn ba mươi hiệp. Vương Tôn Lạc giả đò thua bỏ chạy, Vũ Hạo đuổi
theo chém Vương Tôn Lạc. Vương Tôn Lạc bất ngờ quay ngựa trở lại chém một đao
như thiên lôi giáng Vũ Hạo tránh không kịp trúng một đạo ngã nhào xuống ngựa
chết tốt. Quân Ngô thắng thế Hạp Lư chỉ kiếm vào quân Việt Trung Nguyên ra lệnh
tấn công thế là hơn 10 vạn quân Ngô ào ào xông lên. Doãn Thường cũng chỉ kiếm
vào quân Ngô thét lớn tấn công thế là quân Việt Trung Nguyên ào ào xông tới xáp
lá cà với quân Ngô trận chiến dậy trời dậy đất. Doãn Thường biết đánh không lại
ra lịnh quân binh rút lui bỏ chạy. Hạp Lư thắng thế rượt đuổi theo Quân Trung
Nguyên chém tơi bời. Quân Việt Trung Nguyên bỏ chạy một đoạn thời dừng lại bắn
pháo lên trời không chạy nữa mà quay trở lại chống trả quyết liệt. Chận
đứng hơn 10 vạn quân Ngô. Mười vạn quân Ngô tạm thời tiến tới không nổi. Hạp Lư
đang hăng say thắng thế thúc quân binh xông tới tiêu diệt 2 vạn quân Trung
Nguyên. Cùng lúc ấy từ phía Đông một đạo quân Việt Trung Nguyên đông như kiến
chiêng trống dậy trời nhanh chóng lao tới đánh bọc lên tấn công vào khúc giữa
mười vạn quân Ngô. Quân Ngô tức thời bị cắt ra làm hai. Cùng Lúc ấy một đạo
quân Việt Trung Nguyên khác từ phía Tây Điền Lý đánh ập xuống. Hạp Lư bị quân
Trung Nguyên tấn công đầu, đuôi, khúc giữa thế mạnh như chẻ tre. Quân Ngô rối
loạn, quân Việt Trung Nguyên chém tới tấp Quân Việt Trung Nguyên phát cờ rợp
trời rợp đất gươm đao giáo mác dậy trời từ cánh Đông đánh bọc lên thế
mạnh như vũ bão. Tướng Ngô là Tôn Các thúc quân binh chống trả. Tướng Trung
Nguyên là Linh Cô Phù phi ngựa chém Tôn Các. Tôn Các đánh không lại bị Linh Cô
Phù chém một đao hồn du địa phủ. Quân Trung Nguyên lấn thế chém quân Ngô như
chém chuối. Cùng lúc ấy Linh Quang Dũng thúc quân binh từ phía Tây đánh xuống
thế mạnh như nước vỡ bờ vào khúc đuôi quân Ngô Tướng Ngô là Bá Chu thúc quân
binh chống trả. Linh Quang Dũng phi ngựa tới múa giáo chém Bá Chu. Bá Chu đánh
không lại bị Linh Quang Dũng chém một giáo rồi đời. Quân Ngô mất tướng quân
Trung Nguyên ào ào lao tới chém quân Ngô như chém chuối thây ngã la liệt. Hạp
Lư biết là đã trúng kế bẫy của Doãn Thường kinh hồn bạc vía chưa biết phải làm
sao không lẽ phải bỏ mạng tại nơi đây. Vương Tôn Lạc, Bá Hi, Chư Nghị nói Chúa
Công mau đi theo chúng thần. Vương Tôn Lạc, Bá Hi, Chư Nghị ra sức bảo vệ Hạp
Lư tháo chạy về Ngô. Chạy đến Dương Hạ thời trời cũng đã xẩm tối Hạp Lư
nghĩ quân Việt Trung Nguyên không còn rượt đuổi theo nữa liền tạm nghĩ xả hơi
Hạp Lư nhìn quân binh tướng tá người nào người nấy tả tơi bơ phờ thời tức
muốn trào máu họng. Nhìn lên trời nói không ngờ Doãn Thường là tay quỉ quyệt như
vậy. Nhưng ngươi cũng chỉ là tầm thường nếu không thời Ta khó mà thoát chạy.
Hạp Lư vừa mới nói xong thời nghe chiêng trống vang trời quân reo dậy đất, quân
Trung Nguyên bao vây đánh ập tới. Hạp Lư kinh hồn bạc vía Linh Việt Hàn phi
ngựa tới hét Hạp Lư mau nạp mạng. Vương Tôn Lạc nói chúa công mau bỏ áo mão giả
làm quân binh trốn thoát. Hạp Lư không còn cách nào hơn giả làm quân binh cùng
Vương Tôn Lạc, Chư Nghị, Bá Hi, trốn chạy về nước Ngô. Cũng may Ngũ Viên, Phù
Sai đêm quân ứng cứu Hạp Lư mới thoát chết trở về nước Ngô. Điểm lại quân số 10
vạn quân chỉ còn có 3 vạn đi tiêu hơn 7 vạn. Hạp Lư càng nghĩ càng hận Doãn
Thường vô cùng. Một trận thua nhục nhã chưa từng có.
Nói về Bá Cổn, Tiêu Chấn chỉ huy cánh tả thống lãnh 7 vạn quân
theo lệnh Hạp Lư vượt qua sông Dương Tử tiến đánh Tây Bắc Việt Trung
nguyên. Quân Ngô thế mạnh như vũ bão tràn qua sông Dương tiến đánh các Quận
Huyện phía Đông, Tây Bắc Văn Lang tức là các Quận Huyện phía Đông, Tây Bắc
Trung Nguyên, quân Việt Trung Nguyên các Quận Huyện thua chạy. Bá Cổn, Tiêu
Chấn tiến quân sâu vào đất Việt Trung Nguyên, phía Đông, Tây Bắc Văn Lang như
chỗ không người, quân Ngô tiến đến Huyện Dương Hề thời nghe ngựa hí vang trời
quân reo dậy đất. Quân Việt Trung Nguyên đến lúc nầy mới thật sự phản công quyết
liệt. Đây nói về Chư Hạo Hạo, Trung Quân Nguyên Soái theo lệnh Việt Vương Tế
Gia thống lĩnh 10 vạn quân cùng hai con là Chư Kế Dĩnh, Chư Tôn Quá. Kết hợp
cùng Vua Cương Việt, Vua Ngô Việt, Vua Hung Việt trấn giữ Tây Bắc Văn Lang, tức
là Tây Bắc Việt Trung Nguyên. Đến đời Việt Vương Doãn Thường. Thời đội quân
thám báo cho biết quân Ngô tiến đánh phía Đông Tây Bắc Trung Nguyên. Tức thời
Chư Hạo Hạo cho người khẩn cấp báo cho Việt Vương Doãn Thường. Việt Vương Doãn
Thường ra lịnh Chư Hạo Hạo dốc toàn lực lượng tiêu diệt cho bằng được quân Ngô.
Chư Hạo Hạo bày binh bố trận như sau.
Các Trấn chư hầu nghe lệnh :
Vua Cương Việt, Vua Ngô Việt, Vua Di Việt, Vua Hung Việt phục kích
phía Tây Huyện Dương Hề khi thấy pháo lệnh thời thúc quân binh tràn xuống
bao vây tiêu diệt quân Ngô. Tuân Lịnh.
Chư Kế Dĩnh nghe lịnh:
Chủ Tướng thống lĩnh 3 vạn quân phục kích ở phía đông Huyện
Dương Hề khi thấy pháo lệnh bắn lên trời thời từ cánh đông nhanh chóng kéo quân
đến bao vây tiêu diệt quân Ngô. Tuân Lịnh.
Chư Tôn Quá nghe lịnh:
Chủ Tướng thống lĩnh 3 vạn quân nhanh chóng đến Dương Ba phía Bắc
Huyện Dương Hề ẩn mình từ xa cứ để cho quân Ngô đi qua tiến về Huyện Dương hề
không chận đánh, đến khi nào nghe chiến trận nổ ra pháo lệnh bắn lên trời thời
nhanh chóng điều động quân binh từ phía sau quân địch đánh tới. Tuân Lịnh.
Chư Hạo Hạo phân bổ lực lượng xong. Liền cho 2 vạn quân mai phục gần phía
nam Huyện Dương hề do phó soái Mạnh Hùng trực tiếp chỉ huy. Còn
mình thời thống lĩnh 2 vạn quân đối mặt với quân Ngô.
**************
PHẦN 16
Đây nói về Bá Cổn, Tiêu Chấn tiến quân đến đâu thời quân Việt
Trung Nguyên các Quận Huyện phía đông Tây Bắc ngã rạp đến đó quân Ngô thế mạnh
như nước tràn bờ. Bá Cổn, Tiêu Chấn không coi quân Việt Trung Nguyên vào đâu cả
dửng dưng tự đắc tiến quân ồ ạc. Không ngờ quân Ngô tiến vào đất Dương Hề thời
nghe chiêng trống vang trời quân reo dậy đất. Chư Hạo Hạo thống lĩnh hai vạn
quân từ xa lao tới chận đánh bảy vạn quân Ngô. Bá Cổn, Tiêu Chấn nhìn thấy hai
vạn quân Trung Nguyên chận đánh thời nhìn lên trời cười ngất nói tướng Trung
Nguyên mau quỳ xuống thời ta còn để cái đầu còn trên cổ. Bằng không thời ta làm
thịt tất cả. Chư Hạo Hạo quát hai Tướng Ngô xâm lược kia người khác thời không
biết hai ngươi là ai. Còn Ta thời Ta quá rõ hai ngươi chỉ là hai tên ăn cướp
đầu Heo mặt Chó vừa ngu si vừa sủa bậy hôm nay gặp Ta thời kể như hồn du địa
phủ. Bá Cổn, Tiêu Chấn nghe Chư Hạo Hạo chửi rát lỗ tai quá nổi nóng rút kiếm
chỉ về phía quân Việt Trung Nguyên hét lớn chém sạch giết sạch cho ta. Thế là
quân Ngô tràn tới như vũ bão chém ầm ầm vào quân Việt Trung nguyên. Quân Việt
Trung Nguyên ra sức chống trả nhưng làm sao chống lại bảy vạn quân Ngô, đành
thi nhau tháo chạy quân Ngô ào ào rượt đuổi theo một đoạn. Bổng quân Ngô nghe
chiêng trống rền trời quân Việt Trung Nguyên ẩn núp từ hai bên đường ào ra chân
đánh quân Ngô. Quân Ngô bị chận đánh bất ngờ sanh ra lúng túng. Chư Hạo Hạo
không bỏ chạy nữa mà thúc quân binh quay ngược trở lại hợp lực với quân Chư
Mạnh Hùng tấn công vào quân Ngô như sấm sét. Chư Hạo Hạo cho quân bắn pháo lệnh
lên trời đỏ rực. Từ cánh đông Chư Kế Dĩnh nhìn thấy pháo lệnh bắn lên trời đỏ
rực. Tức thời bắn pháo lệnh tấn công đáp trả. Thúc ba vạn quân binh nhanh chóng
tiến đánh quân Ngô. Cùng lúc ấy Vua Cương việt, Vua Ngô Việt, Vua Di Việt, Vua
Hung Việt từ cánh tây thấy pháo lệnh tấn công bắn lên trời đỏ rực liền thúc
quân binh nhanh chóng tiến đánh quân Ngô. Cùng lúc ấy Chư Tôn Quá phục kích ở
Huyện Dương Ba thấy pháo lệnh tấn công bắn lên trời đỏ rực, liền nhanh chóng
thúc ba vạn quân bao vây từ sau đánh tới. Quân Ngô bị bốn phương tứ hướng quân
Việt Trung Nguyên tấn công dồn dập. Bá Cổn, Tiêu Chấn kinh hồn bạc
vía biết đã rơi vào cạm bẫy Quân Nguyên nhưng tất cả đều đã trể. Bá Cổn,
Tiêu Chấn cho quân binh phá vòng vây tẩu thoát. Chư Hạo Hạo, Chư Mạnh Hùng
quyết hạ gục Bá Cổn, Tiêu Chấn cho bằng được liền thúc quân đánh tới tấp. Con
Chó Bá Cổn, con Lợn Tiêu Chấn kia chạy đâu cho thoát. Bảy vạn quân Ngô bị quân
Việt Trung Nguyên bao vây đánh tơi tả. Bá Cổn, Tiêu Chấn bị trúng tên bỏ mạng tại
sa trường. Quân Ngô chỉ còn một vạn sống sót trở về nước Ngô.
Nói về Chuyên Tạo, Bá Cẩn thống lĩnh 7 vạn quân theo lệnh Hạp Lư
Tiến đánh Lạc Giao Châu thế mạnh như hổ báo quân Việt Trung Nguyên các Quận
Huyện thua chạy. Chuyên Tạo, Bá Cẩn thúc quân nhanh chóng đánh chiếm lấy Lạc
Giao Châu. Quân Ngô do Chuyện Tạo, Bá Cẩn chỉ huy tiến đến Huyện Tiêu Sơn đi
sâu vào đường rừng thời thấy lửa cháy đỏ trời phủ tới thiêu đốt quân Ngô.
Chuyên Tạo, Bá Cẩn kinh hãi cho quân tháo lui. Đây nói về Thường Thọ Quá được
thông tin mật báo là quân Ngô tiến đánh Lạc Giao Châu tức thời lên kế sách tiêu
diệt quân địch. Thường Thọ Quá ra lịnh cứ để cho quân Ngô tiến sâu vào
đất Việt Trung Nguyên đến Huyện Tiêu Sơn thời mới ra tay.
Vua Đông Việt, Vua Hải Việt, Vua Giao Việt nghe lịnh. Ba trấn chư
hầu nhanh chóng đem quân phục kích phía Tây Huyện Tiêu Sơn. Khi nào nhìn
thấy rừng Phong Kê bốc cháy thời thúc quân tràn xuống đánh thẳng vào cánh hửu 7
vạn quân Ngô. Tuân Lịnh.
Thường Thọ Chí nghe lịnh: Có thuộc hạ.
Tướng quân thống lĩnh 3 vạn quân phục kích phía Nam Huyện Tiêu
Dao. Khi quân Ngô tháo chạy qua đây thời chận đánh tiêu diệt quét sạch. Tuân
Lịnh.
Trương Hào nghe lịnh: Có thuộc hạ.
Tướng quân thống lĩnh 5 nghìn quân phục kích đường rừng cách xa
khỏi tầm dọ thám của chúng. Khi thấy quân Ngô tiến sâu vào đường rừng thời đốt
lửa đánh hỏa công. Tuân lịnh.
Còn Thường Thọ Quá thống lĩnh hơn ba vạn quân phục kích phía
đông Huyện Tiêu Sơn. Thấy rừng Phong Kê bốc cháy thời nhanh chóng tiến
quân đánh vào cánh tả quân Ngô.
Đây nói về Chuyên Tạo, Bá Cẩn tiến quân sâu vào đất Việt
Trung Nguyên. Không có một thế lực nào chống trả lại nổi quân binh các Quận
Huyện bị đánh bại một cách dễ dàng. Đại quân Chuyên Tạo, Bá Cẩn tiến thẳng đến
Lạc Gao Châu chỉ cần qua khỏi rừng Phong Kê là đến Lạc Giao Châu. Rừng Phong Kê
tuy không lớn nhưng rất rậm lại nhiều khúc quanh co dễ bị đánh hỏa công. Chuyện
Tạo là tay am hiểu nhiều binh pháp nên cho đại quân dừng lại không tiến vào
rừng Phong Kê mà cho quân thám thính. Khi thám thính không có gì mới cho quân
đi qua. Mà chỉ cho một vạn quân tiên phong mở đường mà thôi, còn 6 vạn quân khi
nào thấy an toàn mới đi qua. Chuyên Tạo sai Phu Sái thống lĩnh một vạn
quân qua rừng Phong Kê trước.
Nói về Phu Sái thống lĩnh một vạn quân Ngô tiến sâu vào rừng Phong
Kê đi qua hơn nửa rừng thời thấy rừng bốc cháy cọng với gió to lửa cuồn cuộn đỏ
trời. Phu Sái kinh hồn bạc vía cho quân rút lui quân binh hổn loạn đạp lên nhau
tháo chạy. Phu Sái vừa nhìn thấy Chuyên Tạo thời nói chúng ta bị hỏa công rồi.
Quân binh chết hơn nửa Chuyên Tạo, Bá Cẩn tuy có lường trước nhưng cũng thấy
bất an chưa kịp tính toán ra sao. Thời có người đến báo. Bẩm Chủ Tướng
quân Việt Trung Nguyên từ phía Tây Tiêu Sơn tràn xuống đông như kiến tiến đánh
quân ta. Chuyên Tạo kinh hãi có chuyện đó sao? Chuyên Tạo chưa kịp ra
lịnh thời có quân đến báo. Bẩm Chủ Tướng phía đông Tiêu Sơn quân Trung Nguyên
cờ xí trùng trùng chiêng trống dậy trời tràn tới tấn công quân ta. Chuyện
Tạo ra lệnh rút quân, nhưng không còn kịp nữa phía trước mặt là hỏa công. Hai
bên Tả Hửu như hai gọng kìm đánh phủ tới. Quân Ngô ra sức chống trả hầu rút
lui. Bá Cẩn thúc quân ra sức phá vòng vây bổng nghe một tiếng quát như sấm nổ.
Thì ra người quát đó chính là Thường Thọ Quá. Thường Thọ Quá múa đao phi ngựa
tới chém Bá Cẩn. Bá Cẩn múa giáo chống trả hai bên đánh nhau khốc liệt. Thường
Thọ Quá võ nghệ cao cường Bá Cẩn đánh không lại bị Thường Thọ Quá dớt cho một
đao chết tốt. Quân Trung Nguyên thắng thế ào ào xông lên chém quân Ngô như chém
chuối. Cánh Hửu quân Ngô bị quân Đông Việt, Quân Hải Việt, Quân Giao Việt tấn
công như vũ bão. Quân Ngô đánh không lại thi nhau bỏ chạy. Chuyên Tạo phá
được vòng vây kéo quân chạy về hướng Tây Bắc, quân binh xơ xác bơ phờ, mệt mõi,
đói khác vừa chạy đến Huyện Tiêu Dao thời bị quân Việt Trung Nguyên chận đánh.
Còn sức đâu mà chống trả. Bị quân Việt Trung Nguyên đốp cho mấy phát rồi đời bỏ
mạng. Thường Thọ Chí thấy Chuyên Tạo đang phá vòng vây trốn chạy. Thường Thọ
Chí ra lệnh bắn chết thằng giặc cướp đó cho ta. Tức thời hàng nghìn mũi tên tập
trung bắn vào chuyên Tạo. Chuyên Tạo ngã gục hồn du địa phủ, quân Ngô chết
không còn một mạng.
Đây nói về Hạp Lư qua khỏi Sông Dương ngồi thở dốc. Nói rằng không
ngờ quân Việt Trung Nguyên quỷ quyệt như vậy, chúng đã có sự chửng bị từ trước
dụ quân ta vào kế bẫy bao vây tiêu diệt. Hạp Lư hỏi còn hai cánh quân kia ra
sao? Ngũ Viên nói Bá Cổn, Tiêu Chấn đã bỏ mạng tại huyện Dương Hề chỉ còn hơn
một vạn thoát thân. Bá Cẩn bỏ mạng tại Huyện Tiêu Sơn. Chuyên Tạo bỏ mạng tại
Huyện Tiêu Dao, bảy vạn quân sống sót hơn vài trăm. Hạp Lư nghe xong thời điến
cả hồn đi hết nổi. Phải có người dìu lên xe ngựa trở về Thiên Đô.
**************
PHẦN 17
Đây nói về Hạp Lư khi lên làm vua Ngô ở bên kia Sông Dương, tức là
bên kia bờ bắc Sông Trường Giang thèm khác Bắc Văn Lang Trung Nguyên. Quân Ngô
đang lúc hưng mạnh liền nghĩ ngay đánh chiếm bắc Văn Lang Việt Trung Nguyên. Vì
ngày nào cũng được quân thám báo cho biết. Quân Văn Lang do Văn Khánh làm thống
Soái chỉ huy đánh bại quân Việt Trung Nguyền khí thế hùng mạnh Quân Việt Trung
Nguyên đánh không lại cho quân binh đắp thành cố thủ. Việt Vương Tế Gia qua
đời. Việt Vương Doãn Thường lên thay chống đở vô cùng khó khăn. Hạp Lư lấy làm
mừng rở cho dây là cơ hội hiếm có tiến quân chiếm lấy Việt Trung Nguyên. Ngũ
Viên là người trông rộng nhìn xa khuyên can Vua Ngô Hạp Lư không nên tiến đánh
Việt Trung Nguyên. Vì Việt Trung Nguyên không dễ đánh chiếm được đâu. Ngũ Viên
khuyên can gì Hạp Lư cũng không nghe. Trực tiếp chỉ huy 25 vạn quân phải nói là
dốc toàn lực lượng quân Ngô quyết chiếm lấy cho được Bắc Văn Lang. Tức là Việt
Trung Nguyên. Không Ngờ Doãn Thường nhà quân sự thiên tài đánh bại ba đạo quân
xâm lược quân Ngô tiêu diệt hơn 20 vạn quân làm cho Vua Ngô Hạp Lư choáng váng
kinh khiếp. Hạp Lư nghĩ đến thua trận thê thảm, thời căm hận Doãn Thường tận
xương tỷ.
Nói về Ngô, Sở vốn từ lâu hiềm khích với nhau nay nghe Hạp Lư Vua
Ngô bị Việt Vương Doãn Thường đánh bại đi tiêu hơn 20 vạn quân. Liền nghĩ
Hạp Lư thất trận thê thảm, Nước Ngô suy yếu. Liền đêm quân xâm lấn đánh nước
Ngô. Hạp Lư nghe Sở tiến đánh thời vô cùng lo sợ. Vì hiện giờ không còn đủ sức
chống trả lại nước Sở. Phương Bắc hiện nay hàng trăm nước nhỏ lớn nhưng nước Sở
là mạnh nhất. Có hơn trăm nước thuộc quốc tùng phục. Hạp Lư càng nghĩ càng sợ
cũng may có Ngũ Viên là một tướng tài bên cạnh. Lại có mối thù với Sở thù Vua
Sở cái tội giết Cha giết Anh.
Đúng là :
Sói ăn chẳng được con Lân
Còn thêm thương tích gãy chân què giò
Cọp rình sát cạnh bên nhà
Lao ra chụp nuốt hết đà trở tay
Hạp Lư vận mệnh còn may
Ngũ Viên xây chuyển giải vây an toàn.
Nói về Ngũ Viên nghe quân Sở tiến đánh nước Ngô thời sôi gan nhớ
đến mối thù giết Cha giết Anh. Bằng khóc lóc mà tâu với Hạp Lư rằng. Nước Việt
Trung Nguyên tuy đáng hận, nhưng không có đem quân xâm lược Nước Ngô còn Nước
Sở thời khác lúc nào cũng có ý nuốt Nước Ngô Ta. Mối đại họa của Nước Ngô ta
chính là con cọp Nước Sở. Không phải con Cọp Việt Trung Nguyên. Xin Đại Vương
cho tôi đem quân đánh Sở. Trước là trừ đi hậu họa xâm lăng. Sau là Tôi trả hận
mối thù nhà.
Hạp Lư nghe xong rồi nói: Sáng mai sẽ bàn. Qua ngày hôm sau Ngũ
Viên và Hạp Lư lại vào yết kiến Hạp Lư. Hạp Lư nói: Nhờ sức hai người quân binh
Ngô Ta khôi phục lại được hơn nửa, đủ sức chống trả lại với Sở. Nhưng chẳng
biết dùng ai làm đại tướng được. Ngũ Viên và Bá Hi đồng thanh đáp. Tùy ý Đại
Vương. Dẫu ai làm Đại Tướng chúng tôi cũng xin hết sức.
Hạp Lư nghĩ thầm: Ngũ Viên và Bá Hi là người Nước Sở, nếu họ báo
thù xong, thời khi nào chịu ra sức giúp cho mình nữa nín lặng không nói gì mà
chỉ thở dài.
Ngũ Viên hiểu ý nói với Hạp Lư rằng. Đại Vương sợ Nước Sở lắm quân
nhiều tướng hay sao?
Hạp Lư nói chính thế !
Ngũ Viên nói:
Tôi xin tiến cử một người chắc chắn đánh được Sở.
Hạp Lư hớn hở hỏi:
Nhà ngươi định tiến cử ai? Tài người ấy thế nào?
Ngũ Viên nói:
Người ấy họ Tôn tên Vũ , cũng là người Nước Ngô Ta.
Hạp Lư nghe nói Tôn Vũ là người Nước Ngô thời có ý mừng rỡ.
Ngũ Viên lại tâu rằng:
Người nầy tinh thông thao lược, có làm ra mười ba thiên Binh Pháp.
Mà không mấy ai biết đến người có tài như vậy quả thật hiếm thấy trên
đời. Hiện nay người ấy ở ẩn tại La Phù Sơn.
Hạp Lư nói:
Nhà ngươi thử triệu đến đây cho ta.
Ngũ Viên nói:
Người nầy không phải là người tầm thường. Phải đem lễ vật đến đón,
thời có thể mới chịu ra giúp.
Hạp Lư y lời, cho người lấy mười nén hoàng kim. Một ngọc bích. Năm
viên dạ minh châu. Sai Ngũ Viên đến La Phù Sơn gặp Tôn Vũ.
Ngũ viên vào yết kiến Tôn Vũ. Ngũ Viên nói Hạp Lư nghe danh Tôn
Tiên Sanh từ lâu. Lòng vô cùng ngưỡng mộ, sai Ngũ Viên tôi đến gặp Tiên sanh,
giải bày những tình ý kính mến của Hạp Lư. Tôn Vũ thấy lễ vật toàn là
những thứ quý hiếm. Biết Hạp Lư thật sự có lòng cầu mình ra giúp. Liền đi
theo Ngũ Viên đến Thiên Đô vào yết kiến Hạp Lư.
Hạp Lư nhìn thấy Tôn Vũ khác người biết là một nhân vật kỳ tài
hiếm có. Liền xuống thềm chào đón niềm nở mời Tôn Vũ vào cung mời ngồi. Để kiểm
chứng tài Tôn Vũ. Hạp Lư hỏi về binh pháp. Hạp Lư hỏi đến đâu Tôn Vũ đáp trôi
chảy đến đó. Hạp Lư lấy làm mừng lắm. Tôn Vũ lấy trong người ra một cuốn Binh
Thơ gồm 13 thiên binh pháp dâng lên cho Hạp Lư.
Hạp Lư sai Ngũ Viên đọc cả lên một lượt cho triều thần nghe. Ngũ
Viên đọc hết một thiên rồi phân tích ngợi khen không ngớt. Mười ba thiên binh
pháp ấy như sau:
1) thủy kế thiên. 2) tác chiến thiên. 3)
mưu công thiên.
4) quân bình thiên. 5) binh thế thiên. 6)
hư thực thiên.
7) quân tranh thiên. 8) cửu biến thiên. 9) hành quân thiên. 10)
địa hành thiên. 11) tưu địa thiên. 12) hỏa công thiên. 13) dụng gián thiên.
Hạp Lư nghe xong khen rằng:
Nghe binh pháp nầy thời biết cái tài Thông Thiên Triệt Địa của Tôn
Tiên Sanh. Nhưng chỉ tiếc thay Ta đây nước nhỏ quân ít, thời biết làm thế nào?
Tôn Vũ nói: Binh pháp của Tôi không những biết mượn sức mạnh của trời
đất. Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ để đánh giặc mà còn biết xử dụng dân chúng ô
hợp. Cho đến đàn bà con gái. Cũng làm nên quân binh hùng mạnh đánh tan quân
giặc.
**************
PHẦN 18
Hạp Lư nghe Tôn Vũ nói đàn bà con gái cũng đánh giặc được, thời vổ
tay cười nói rằng:
Sao Tiên Sanh nói viễn vông quá vậy. Lẽ nào đàn bà con gái cũng
tập trận được?
Tôn Vũ nói:
Đại Vương cho tôi nói viễn vông, thời Đại Vương cho phép tôi luyện
tập các cung nữ. Nếu không được thời Tôi xin chịu tội.
Hạp Lư liền truyền đem ba trăm cung nữ giao cho Tôn Vũ luyện tập.
Tôn Vũ nói:
Xin Đại Vương chọn cho hai người làm đội trưởng thời hiệu lệnh mới
có thể thi hành được.
Hạp Lư lại truyền gọi hai nàng Sủng Cơ xinh đẹp đến nói với Tôn Vũ
rằng. Đây là hai Sủng Cơ yêu thích nhất của ta phỏng có làm đội trưởng được
không?
Tôn Vũ nói làm được.
Nhưng việc binh tất phải có thưởng phạt thời hiệu lệnh mới được
nghiêm chỉnh. Đây không phải là luyện tập chơi để coi mà luyện tập thật. Nếu
không chấp hành mệnh lệnh thời cũng bị chém đầu như thường.
Xin Đại Vương cho lập một người Chấp Pháp. Thưởng phạt công minh.
Một người làm quân tuyên bố hiệu lệnh. Đại Vương lập ra hai người làm chủ hai
đội trống. Làm chủ hai đội thanh la. Và mấy người làm Nha Tướng để chỉ huy cầm
gươm giáo đứng trước hai đội quân binh điều hành hai đội quân của mình theo
hiệu lệnh. Và chọn ra mấy tướng đứng trên đàn giám sát cho trọng sự thể.
Hạp Lư làm theo Tôn Vũ chọn ra tất cả.
Tôn Vũ chia đám cung nữ ra làm hai đội. Tả Đội, Hửu Đội.
Tả Cơ thống lĩnh Tả Đội.
Hửu Cơ thống lĩnh Hửu Đội.
Hai đội quân đều mặc binh phục và cầm binh khí.
Tôn Vũ truyền dạy binh pháp tập luyện, truyền đi truyền lại rất
nhiều lần.
Tôn Vũ tuyên bố hiệu lệnh có ba điều:
1: Không được hổn loạn hàng ngũ.
2: Không được cười nói rầm rì.
3: không được cố ý làm trái hiệu lệnh.
Nếu vi phạm không chấp hành là tội chém. Tôn Vũ giản đi giản lại
cho tất cả hai đội quân binh cung nữ nhớ. Và hẹn sáng mai hôm sau tất cả đều
hội tại giáo trường để tập trận.
Đầu canh năm ngày hôm sau. Hai đội cung nữ đều đến giáo trường để
tập trận. Mời Hạp Lư lên đài ngồi xem. Cung Nữ người nào cũng mình mặc áo giáp,
đầu đội mũ trụ. Tay phải cầm kiếm, tay trái cầm Mộc.
Tả Cơ và Hửu Cơ thời mặc trang phục như Tướng Quân mỗi người chỉ
huy một đội quân. Chờ Tôn Vũ thăng trường điều khiển chỉ bảo lần nữa và bày
trận thế. Lại truyền hai lá cờ vàng đưa cho Tả Cơ và Hửu Cơ đứng trước hai đội
quân binh phất cơ làm hiệu lệnh. Tả Cơ và Hửu Cơ phất cờ chỉ đâu thời hai đội
cung nữ phải chấp hành theo hiệu lệnh mà duy chuyển.
Tôn Vũ hạ lệnh rằng:
Hễ thấy hồi trống thứ nhất, thời hai đội đều đứng cả dậy. Nghe hồi
trống thứ hai thời Tả Đội phất cờ tiến quân về phía hửu. Hửu đội phất cờ tiến
quân về phía tả. Nghe hồi trống thứ ba, thời cả hai đội ào ào xông tới như thể
là đánh với nhau. Hễ nghe thấy hiệu lệnh Thanh La thời lui quân ra trở về vị
trí cũ. Các cung nữ nghe Tôn Vũ truyền dạy hiệu lệnh đều bụm miệng cười.
Tôn Vũ chỉ kiếm ra lệnh:
Tức thời hồi trống thứ nhất nổi lên. Các cung nữ kẻ ngồi người
đứng không được đều nhau.
Tôn Vũ thấy vậy nói:
Hiệu lệnh không rõ là tội thuộc người ra lệnh.
Diễn tập không đúng là tội quân, tướng.
Chấp hành không nghiêm chỉnh là tội cả người ra hiệu lệnh
lẫn tướng chỉ huy, cả binh sĩ.
Tôn Vũ liền chỉ kiếm truyền lệnh cho viên quan ra hiệu lệnh một
lần nữa. Viên Cổ quân liền đánh một hồi trống lệnh các cung nữ đều đứng dậy
nhưng nghiêng bên nầy ngã bên kia xiêu vẹo đổ xô vào nhau rồi nổi lên cười như
trước.
Tôn Vũ thấy vậy liền vén hai tay áo, cầm lấy dùi đánh trống ra
hiệu lệnh. Tả Cơ và Hửu Cơ cũng như cung nữ đều cười ô lên tất cả. Tôn Vũ nổi
giận hai mắt trợn ngược, tóc dựng lên đầu liền gọi viên Chấp Pháp đến.
Viên Chấp Pháp đến quỳ trước mặt.
Tôn Vũ nói:
Hiệu lệnh đã rõ. Diễn tập không đúng. Quân sĩ không nghiêm. Cứ
theo pháp thời nên trị như thế nào? Tội gì? Viên Chấp Pháp nói nên chém. Tôn Vũ
nói quân sĩ không thể giết hết được. Ta nên trị tội hai viên đội trưởng. Tôn Vũ
liền cho người bắt hai đội trưởng là Tả Cơ và Hửu Cơ đem ra chém để làm gương.
Các Nha Tướng trông thấy Tôn Vũ hầm hầm nổi giận thời không giám
trái lệnh bắt trói Tả Cơ và Hửu Cơ đem ra chém.
Hạp Lư ngồi trên đài trông thấy vội sai Bá Hi cầm cờ xuống nói với
Tôn Vũ rằng. Đại Vương biết tài dụng binh của Tôn Tiên Sanh rồi Tả Cơ và Hửu Cơ
là hai người nâng khăn sửa túi của Đại Vương. Đại Vương rất sùng ái hai người
ấy. Thiếu hai người ấy Đại Vương ăn không ngon, xin Tôn Tiên Sanh tha cho.
Tôn Vũ nói :
Việc quân không phải là việc đùa. Tôi đã chịu mệnh làm tướng rồi.
Thời khi ở trong việc quân thời phải có kỷ cương tiệt đối. Dẫu có mệnh vua cũng
không thể phá hủy kỷ cương đó được. Nếu theo mệnh vua tha cho kẻ có tội thời
làm sao cho quân sĩ phục. Tôn Vũ liền truyền lệnh chém ngay Tả Cơ và Hửu Cơ đêm
bêu đầu trước hàng quân. Các cung nữ đều sợ run cầm cập không dám ngẩn đầu
nhìn.
Tôn Vũ lại chọn hai người khác ở trong hai đội ấy ra làm hai đội
trưởng Tả Đội và Hửu Đội. Rồi cho người nổi trống ra hiệu lệnh. Hồi trống thứ
nhất: Tất cả đều đứng dậy cả. Hồi trống thứ hai: Tất cả đều theo hiệu lệnh hai
đội quân Tả, Hửu tiến quân vòng quanh đúng luật, đúng phép. Hồi trống thư
ba: Hai đội quân giao chiến, rồi chuyển sang hợp chiến tiến lùi theo lệnh
trống. Hiệu lệnh Thanh La nổi lên: Thời hai đội quân cùng lui quân lùi lại. Ba
trăm cung nữ, hai đội quân lúc tả lúc hửu, lúc tiến lúc lùi, đều đúng khuôn
phép không sai chút nào, trông đẹp mắt vô cùng. Càng diễn tập càng khí thế
không khác gì hai đội quân tinh nhuệ của nam nhân. Ai nấy đều im lặng như tờ
xem diễn tập không ai là không thám phục cho cái tài của Tôn Vũ. Đến lúc
nầy Tôn Vũ mới sai Viên Chấp Pháp đến tâu với Hạp Lư rằng.
Quân đội đã được chỉnh tề, không khác gì hai đội quân tinh nhuệ
của nam nhân, tùy ý Đại Vương điều khiển. Bấy giờ dẫu Đại Vương bảo nhảy vào
đống lửa cũng không ai dám lui tránh. Hạp Lư tuy biết tài Tôn Vũ, nhưng vì quá
thương Tả Cơ và Hửu Cơ. Nên có ý không muốn dùng Tôn Vũ nữa.
Ngũ Viên nói với Hạp Lư rằng:
Đại Vương muốn đánh Sở làm bá chủ thiên hạ, mong tìm được người
Tướng giỏi. Nay Đại Vương đã tìm được mà Đại Vương muốn bỏ không dùng. Thời
ngôi Bá Chủ của Đại Vương khó mà thực hiện được. Hơn nữa vị Tướng tài cần nhất
là phải một người quả quyết. Đã làm thời không ai có thể ngăn cản nổi. Đã đánh
thời tất thắng quân địch sẽ thua. Nếu không có Tôn Vũ thời ai là người dám vượt
sông Hoài, sông Tứ, đến sông Hán băng qua nghìn dặm mà đánh Sở bây giờ. Gái đẹp
dễ có. Chứ tướng giỏi khó tìm có thể nói khắp thiên hạ tìm đâu ra vị tướng tài
như Tôn Vũ. Nay Đại Vương thương hai nàng ấy. Mà bỏ mất một tướng giỏi thời
chẳng khác nào tiếc đám cỏ xấu. Mà bỏ mất đám lúa tốt không đáng tiếc lắm sao.
Mong đại Vương nghĩ lại.
Hạp Lư nghe Ngũ Viên giải bày liền tỉnh ngộ bằng phong cho Tôn Vũ
làm thượng tướng quân. Hiệu là Quân Sư giao phó cho việc đánh Sở. Một hôm Ngũ
Viên hỏi Tôn Vũ rằng:
Phải tiến đánh quân sở từ chỗ nào? Bắt đầu từ đâu?
Tôn Vũ nói:
Phàm việc binh, trước hết phải giữ gìn mặt trong. Cũng như làm cho
nội lực hùng hậu. Rồi mới có thể đánh mặt ngoài. Gồm thâu những nước nhỏ, mở
rộng đất đai cũng như lương thực quân binh. Tiến đánh nước lớn hùng mạnh như
Nước Sở. Tôi nghe nói Em Vương Liêu là Yểm Dư đang ở nước Từ. Chúc Dung
đang ở nước Chung Ngô. Hai người ấy đều muốn báo thù. Lúc nào cũng tìm cách lật
đổ triều chính Đại Vương. Muốn làm nên nghiệp lớn nay Ta phải trừ bỏ hai người
nầy, thời Nước Ngô mới trụ vững. Nhân cơ hội Yểm Dư ở Nước Từ. Chúc Dung ở nước
Chung Ngô. Ta Gồm thâu nước Chung Ngô và Nước Từ. Quân Ngô hùng mạnh khi ấy sẽ
tiến đánh quân Sở. Ngũ Viên khen phải bằng tâu với Hạp Lư. Hạp lư nói Nước Từ,
nước Chung Ngô đều là nước nhỏ Ta sai sứ đến bảo bắt hộ, tất họ phải theo lời.
Hạp Lư liền một người sang Nước Từ bắt Yểm Dư. Một người sang nước Chung Ngô
bắt Chúc Dung.
Vua Từ là Chương Vũ không nở để cho Yểm Dư chết, mới mật sai người
báo cho Yểm Dư trốn đi. Trên đường chạy trốn Yểm Dư gặp được Chúc Dung. Hai
người bàn nhau chạy sang Nước Sở.
Văn Hóa Phương Bắc ở vào thời điểm ấy là thứ văn hóa độc hại
cạnh trạnh tiêu diệt lẫn nhau. Không kẻ gì đến anh em dòng họ. Nói gì đến người
dưng vì cái lợi mà bất chấp tất cả, Anh Em ruột thịt chém giết tàn sát
lẫn nhau mà cho là chính nghĩa, như Anh Em Chú Bác Vua Ngô chẳng hạn. Nói chung
là hầu hết văn hóa các nước Phương Bắc là như vậy. Phương Nam mất đi Văn Hóa
Cội Nguồn. Văn Hóa Phương Bắc tràn sang làm hại.
**************
PHẦN 19
Nói về Yểm Dư và Chúc Dung chạy sang Nước Sở.
Sở Chiêu Vương mừng nói:
Hai Công Tử ấy đều là thù sâu oán hận Hạp Lư. Ta nhân lúc họ cùng
khốn mà biết thu nạp, giúp ta đánh Ngô. Bèn cho hai Công Tử Yểm Dư và
Chúc Dung ở đất Thư Thành Thao luyện binh mã chống lại Nước Ngô.
Hạp Lư nghe Nước Từ. Nước Chung Ngô thả Yểm Dư, Chúc Dung trốn
chạy sang Nước Sở, thao luyện binh mã chống trả lại Nước Ngô. Hạp Lư vô cùng
tức giận bằng khởi binh chinh phạt. Có cớ nuốt lấy Nước Từ, Nước Chung Ngô. Hạp
Lư bằng sai Tôn Vũ đem quân đi đánh. Vua Từ Chương Vũ đánh không lại Tôn Vũ
bằng chạy sang Nước Sở. Tôn Vũ lại đem quân sang đánh Nước Chung Ngô. Nước
Chung Ngô đánh không lại bị Tôn Vũ bắt sống đem về nạp cho Vua Ngô Hạp Lư trị
tội. Quân binh Nước Từ, Nước Chung Ngô quy hàng đầu nhập vào quân Ngô rất đông
có hơn 3 vạn. Quân Ngô vơ vét tất cả lương thực Nước Từ. Nước Chung Ngô. Làm
cho Nước Ngô mạnh về quân lực, mạnh về lương thực đủ sức đánh Nước Sở.
Hạp Lư như dều gặp gió đánh đâu thắng đó. Thừa thắng Hạp Lư muốn
tiến vào Sính Đô.( Kinh Đô Nước Sở )
Tôn Vũ nói với Hạp Lư rằng:
Thời Cơ chưa đến, lại thêm quân binh đang mõi mệt chưa thể chiếm
lấy Nước Ngô được. Ít hôm sau Tôn Vũ rút quân về. Ngũ Viên hiến kế rằng:
Phàm ít mà thắng được nhiều. Yếu mà thắng được mạnh là tất phải
hiểu cái lẽ “dĩ vật đãi lao”. Tấn Diệu Công ngày xưa chia làm ba đạo quân, thay
phiên nhau mà đánh làm cho Sở phải khó nhọc. Mới đánh được Sở ở Đất Tiêu, Đất
Ngư. Kẻ cầm quyền ở Nước Sở ngày nay đều là những phường ngu dốt không biết gì.
Xin Đại Vương chia làm ba đạo quân để sang quấy nhiễu Nước Sở. Cứ thay
phiên nhau mà quấy phá, quân sở ồ ạc kéo đến, thời quân Ta lại rút về. Quân Sở
rút về thời quân Ta lại tiến đánh. Cứ thay đổi nhau đánh nước Sở không cho Nước
Sở được yên. Khiến cho Sở Chiêu Vương tinh thần mệt mõi. Quân Binh chiến đấu
không còn hăng say. Bất ngờ quân Ta dồn toàn lực lượng, tấn công thần tốc. Tức
là phá vở được thế trận liên kết phòng thủ của quân Sở. Quân Ta tiến vào Sính
Đô tiêu diệt Sở Chiêu Vương.
Hạp Lư khen phải, chia làm 3 đạo quân. Thi nhau tiến quân sang
quấy nhiễu bờ cõi Nước Sở. Chiếm lấy các Quận Huyện tấn công ồ ạc làm như tiến
đánh Sính Đô. Sở Chiêu Vương lo sợ ăn ngủ không yên. Sở Chiêu Vương thấy quân
Ngô ồ ạc kéo sang tấn công liền đốc toàn lực ra tiêu diệt quân Ngô. Quân Ngô lại
rút quân về. Quân Binh tướng tá quân Sở mệt mõi vô cùng.
Đây nói về Việt Vương Doãn Thường tuy đánh bại quân Ngô làm
cho Hạp Lư kinh hồn bạc vía. Doãn Thường không lấy đó làm tự đắc mà có ý cầu
hòa với quân Ngô. Doãn Thường là một nhà quân sự chính trị kỳ tài. Sợ Hạp
Lư trả thù thời bất lợi cho Nước Việt Trung Nguyên. Phương Bắc Hạp Lư đánh vào.
Phương Nam Hùng Vương đánh ra, thời Nước Việt Trung Nguyên khó mà chống đở.
Doãn Thường bằng sai sứ cầu hòa mang vàng bạc châu báu dâng lên Hạp Lư. Hạp Lư
vì thế mà gở lại thể diện thua đau thua đớn. Hạp Lư nói thế ra Nước Việt Trung
Nguyên cũng biết sợ Nước Ngô Ta. Hạp Lư Vua Ngô tuy căm hận Việt Vương Doãn
Thường nhưng cũng nén lòng không gây sự nữa. Việt Vương Doãn Thường vì thế mà
ngăn chặng nổi quân Văn Lang ngày đêm tấn công ra Bắc Văn Lang, tức là Việt
Trung Nguyên.
LÚC BẤY GIỜ Nước Văn Lang chỉ còn lại Trung Văn Lang, Nam Văn
Lang. Cuộc chiến Nam Bắc Văn Lang phải nói là vô cùng khốc liệt. Hết năm nầy
đến năm khác. Hai bên tổn tướng hao quân dân chúng khổ sở vô cùng. Hùng
Việt Vương: Tuân Lang. Lên ngôi Quốc Vương 40 năm tuổi trên 90 đầu óc tuy còn
linh hoạt nhưng không bằng như khi còn trẻ nên giải quyết tình hình đất nước
không được trôi chảy. Tình hình đất nước càng thêm hổn loạn. Đạo đức xã hội xuống
cấp trầm trọng. Vương, Quan mỗi người mỗi ý không thống nhất với nhau. Luật
pháp luôn thay đổi, những gì có lợi cho dân thời Vương, Quan không thực hiện.
Mà chỉ thực hiện những gì Luật Pháp thay đổi có lợi cho Vương, Quan mà thôi.
Dân Chúng vì thế ngày càng bất mãn cho thể chế phi dân chủ Độc Tài Độc Trị, thể
chế xin cho bất lợi cho cuộc sống của dân.
Hùng Việt Vương: Tuân Lang. Không những không cũng cố được sức
mạnh đoàn kết dân tộc vì Văn Hóa Cội Nguồn nền Quốc Đạo không còn. Vương, Quan
Đạo Đức xuống cấp trầm trọng tất cả là do Lạc Cội mất Nguồn mà ra. Một dân tộc
đã Lạc Cội mất Nguồn, thời mạnh ai nấy lo chia bè rẽ phái không mấy ai nghĩ đến
non sông Tổ Quốc nữa. Mối nguy mất nước càng ngày càng hiện rõ. Văn Hóa Cội
Nguồn không còn. Thời Nước Văn Lang bao trùm lấy một màng u minh không còn ánh
sáng Quyền con người Công Bằng Bình Đẳng lấy dân làm gốc nữa. Mà chỉ thấy bóng
đêm Ai vì quyền lợi nấy bành trướng chủ nghĩa Cá Nhân Độc Tài Độc Trị khủng bố
tinh thần dân chúng. Đàn áp bóc lột thậm tệ. Công Bằng Bình Đẳng chỉ là lời nói
để mà nghe. Ở vào thời điểm Vương Quan chỉ biết bạo hành. Thời dân chúng cũng
đi vào hổn loạn. Tạo ra thời cơ cho các thế lực phản động. Như Cha Con doãn
Thường, nổi lên cướp lấy Bắc Văn Lang. Được dân Bắc Văn Lang ủng hộ đi theo thế
lực Cha Con Doãn Thường ngày càng lớn mạnh. Bắc Văn Lang không những không
chiếm lại được. Trung Văn Lang cũng khó giữ yên khi quân Việt Trung Nguyên lớn
mạnh chiếm lấy lần Trung Văn Lang, khi Bắc Văn Lang đã rơi vào Phương Bắc. Sau
khi Việt Vương Doãn Thường đánh bại quân Ngô xâm lược, thời uy tín Việt
Vương Doãn Thường tăng lên gấp mười lần, được dân chúng Bắc Văn Lang sùng bái
cho Việt Vương Doãn Thường là Chính Vương anh Hùng vĩ đại. Thay thế Niên Đại
Hùng Vương kéo dài hơn mấy nghìn năm. Đã bị xơ cứng Thoa hóa. Doãn Thường là
con Cáo Già, sức mạnh Doãn Thường là tay chơi chữ sử dụng ngôn luận tài tình.
Những từ ngữ nào đẹp đẻ thời làm của mình. Những từ ngữ nào xấu xa thời trao
cho thể chế Độc Tài Độc Trị Vua Hùng. Dân chúng vì thế luôn ủng hộ Doãn Thường
chiếm ưu thế hoàng toàn về mặt chính trị. Sự đóng tuồng kích bác, công kích
Hùng Việt Vương Tuân Lang, trên khắp mọi mặt Lao Động, Văn Hóa, Nghệ Thuật thậm
chí cả trong Đồng Bóng, xin xăm, bói quẻ, mê tín dị đoan. Chuyện có nói không,
chuyện không nói có. Đã đạt đến trình độ như thật như thiệt. Làm cho dân chúng
Bắc Văn Lang chán ghét Hùng Việt Vương Tuân Lang nổi dậy chống Vua Hùng. Vì thế
Bắc Văn Lang khó mà lấy lại được nữa. Việt Vương Doãn Thường thành công trên sự
nghiệp nói láo, nói xấu, Thắng xung Vua thua cho là Giặc nên sự nghiệp không
tồn tại được lâu. Con Cáo Già dù tài tình che dấu cái đuôi tới đâu cuối cùng
cũng lộ ra. Khi dân chúng phát hiện cái đuôi của loài Yêu Tinh Quỉ Dữ thời mọi
chuyện đã rồi. Dân chúng Bắc Văn Lang chỉ biết ngậm đắng nuốt cay với mô hình
thể chế Độc Tài Độc Trị kiểu mới. Những gì Cha Con Doãn Thường nói chỉ là
cái bánh vẽ để nghe để nhìn không đi vào cuộc sống được. Làm cho xã hội chậm
phát truyển dân chúng trở nên ngu dốt. Đạo Đức xuống cấp kết cuộc trở thành nô
lệ Phương Bắc. Thời Chu Nguyên Vương Nhà Chu. Bắc Văn Lang trở thành đất Phương
Bắc, Trung Nguyên Trung Thổ phương Bắc không cách gì lấy lại được nữa
thảm thay.
Quốc Tổ Vua Hùng dựng lên nước văn Lang hùng mạnh rộng lớn không
phải bằng gươm đao giáo mác. Mạnh được yếu thua thắng là vua thua là giặc. Mà
là dựng lên nước Văn Lang rộng lớn bằng con đường Văn Hóa cội Nguồn. Trở thành
nền quốc Đạo dân tộc. Hiến Pháp Văn Lang. Nhờ nền Quốc Đạo dân tộc mà nhà nước
Văn Lang kéo dài Độc Lập 2701 năm 79 năm dựng nước văn Lang 2622 năm thừa
kế giữ nước Văn Lang. Nền Quốc Đạo Văn Lang. Chính là nền Văn Hiến Văn Lang.
Hiếp Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp Văn Lang. Nền quốc Đạo trị quốc Có một
không hai trên trái đất. Đã đi vào thất truyền. Và trở lại sau năm nghìn năm
cũng chẳng khác gì mùa xuân đi qua mùa xuân trở lại văn Hóa Cội Nguồn biến mất.
Văn Hóa Cội Nguồn trở lại. Biến hiện theo chu kỳ cũng như mùa xuân qua đi mùa
xuân trở lại không có gì là lạ cả.
**************
PHẦN 20
Đây nói về Vua Ngô Hạp Lư Phương Bắc ở bên kia sông Dương quân lực
hùng mạnh nhận định thời cơ đánh Sở đã đến. Nước Sở cũng ở Phương Bắc giáp ranh
đông Bắc Văn Lang, bên kia sông Dương, sau nầy là sông Trường Giang Sính Đô
Nước Sở gần Sông Hán.
Nước Ngô Vua Hạp Lư với chiêu bài ly gián cắt đức quan hệ giữa
Việt Trung Nguyên với Sở, bằng cho người sang Phương Nam bên kia sông Dương tức
là Nước Việt Trung Nguyên mượn quân đánh Sở. Mục đích là cắt đứt giao tình giữa
Nước Sỡ và Việt Trung Nguyên. Nếu Nước việt Trung Nguyên giúp quân Ngô chinh
phạt Sở thời làm cho quân Ngô thêm mạnh. Lại không lo Nước Việt Trung Nguyên
thừa cơ hội đánh Nước Ngô. Cũng như cắt đức giao hảo giữa Việt Trung
Nguyên và Sở. Việt Vương Doãn Thường quá hiểu thâm tâm hiểm độc của Hạp Lưu một
mũi tên bắng trúng hai con chim. Cái lợi gồm thâu về cho Ngô tất cả, vì hiểu
như thế Việt Vương Doãn Thường không đáp ứng lời yêu cầu mượn quân của Hạp Lư
tùy cơ ứng biến.
Ở vào thời điểm nầy Quân Ngô đã trở nên hùng mạnh. Có thể nói
chinh Đông phạt Tây không khó là nhờ có Tôn Vũ và Ngũ Viên. Hạp Lư sai Tôn Vũ,
Ngũ Viên, Bá Hi chỉ huy đánh Sở đã chiếm được Đất Lục, Đất Tìm. Chỉ chờ quân Việt
Trung Nguyên kéo đến là đánh thẳng vào Sính Đô chiếm lấy Nước Sở. Không ngờ
Doãn Thường không chịu tuyệt giao với Sở nên không chịu phát binh giúp Hạp Lư
đánh sở Hạp Lư tức sôi gan quát tháo ầm ĩ chưa thể đánh thẳng vào Sính Đô tiêu
diệt Sở được. Định kéo quân đánh Việt Trung Nguyên lần nữa.
Tôn Vũ can rằng:
Năm nay tinh tuế Việt Trung Nguyên rất là hưng thịnh ta đánh Nước
Việt Trung Nguyên tất không lợi. Hạp Lư nhớ đến cái thù thua nhục nhã trước đây
nên không nghe lời Tôn Vũ kéo đại binh tràn sang Việt Trung Nguyên. Cướp phá
dân lành, cướp lấy của cải. Vàng ngọc Trâu, Bò, Dê, Lợn, Gà, Vịt, Lúa gạo,
Muối, Mắm, Vải lụa. Nhiều vô số kể. Coi như một cuộc ra quân thắng lợi về ăn
cướp.
Chính nghĩa quân Ngô chính là đây
Cướp đêm chưa đã lại cướp ngày
Đại Vương đại cả lòng gian ác
Giết người cướp của chẳng gớm tay.
Hạp Lư nhìn vào Bắc Văn Lang Việt Trung Nguyên nói Thằng xảo trá
Doãn Thường Kia. Ngươi chỉ gạt được người dân Bắc Văn xưng là chính Vương. Như
thật ra ngươi cũng chỉ là phường ăn cướp. Ngươi ăn cướp bắc Văn Lang của các
Vua Hùng. Có ngày Ta sẽ chiếm lấy Bắc Văn Lang. Cướp dân chúng đất đai của
ngươi. Cho ngươi đầu lìa khỏi cổ linh hồn ngưi cũng chỉ là một con quỉ đầu
thai. Chính Vương con khỉ gì. Hạp Lư cho quân cướp lấy của cải dân chúng Việt
Trung Nguyên nhiều vô số rồi rút quân về nước. Trong lúc đàm đạo. Tôn vũ nói
riêng với Ngũ Viên rằng. Đất Phương Nam Văn Lang. Tuy không còn Văn Hóa Cội
Nguồn nền Quốc Đạo dân tộc. Nhưng truyền thống anh linh Tiên Rồng chưa biến
mất. Cha Con Doãn Thường tuy có nguồn gốc từ Phương Bắc. Nhưng đã trải qua
nhiều đời thành dân Văn Lang. Nên được dân Văn Lang suy tôn ủng hộ. Không
phải dễ đánh chiếm như Phương Bắc đâu. Truyền thống anh linh Tiên Rồng không
thể nào tưởng tượng được. Hơn mấy nghìn năm Phương Bắc biết bao lần xâm lược
nhưng đều bị đánh bại. Có đi không có ngày về. Ngũ Viên nói tôi cũng nghĩ như
vậy nên khuyên Đại Vương không nên đánh chiếm Việt Trung Nguyên Bắc Văn Lang.
Đại Vương không nghe sít chút nữa thời bỏ mạng nơi xứ người lại đi tiêu hơn 20
vạn quân. Có thể nói Bắc Văn Lang Việt Trung Nguyên là miếng mồi quá béo bở. Ai
mà không muốn chiếm lấy. Đại Vương cũng như bao nhiêu vị Vương khác cũng
tham vọng vô bờ bến. Không chiếm lấy được Việt Trung Nguyên thời ăn không ngon
ngủ không yên.
Tôn Vũ nói: Sau bốn mươi năm nữa, nước Việt Trung Nguyên sẽ cường
thịnh. Thời Nước Ngô sẽ đi vào Suy Vong, Các Nước Phương Bắc sẽ tùng phục Việt
Trung Nguyên. Khi Nước Việt Trung Nguyên xác nhập về Phương Bắc. Mà Quốc Tổ Vua
Hùng đã nói trước cách đây mấy nghìn năm. Quốc Tổ Hùng vương là Chí Tôn Thiên
Đế đầu thai. Khai ra nền Quốc Đạo Văn Lang thậm thâm vi diệu nhưng rất tiếc đã
bị thất truyền.Vì thời ấy chữ viết thô sơ nên không lưu chép để lại kinh
luân được. Nếu Không thất truyền Văn Hóa Cội Nguồn thời Phương Bắc không những
không làm gì nổi Phương Nam, mà còn bị Phương Nam khống chế.
Đây về Sở Chiêu Vương. Quyết tâm tiêu diệt Nước Ngô, Vì Nước Ngô
không tùng phục Nước Sở mà còn dòm ngó Sở. Văn Hóa Phương Bắc là thứ Văn Hóa
chiếm tranh Văn Hóa của sự tham lam bành trướng. Văn Hóa của sự tranh Bá tranh
Hùng. Mạnh được yếu thua, thắng xưng Vua, thua cho là Giặc. Lúc nào cũng muốn
thôn tính chiếm đoạt nước khác. Cướp lấy tài sản vàng bạc châu báu đem về làm
của riêng cho mình. Nói về sự giàu có Nước Ngô cũng phải kể là một nước có
nhiều châu báu Nên nước Sở luôn dồm ngó Nước Ngô. Chờ có cơ hội là thôn tính
Nước Ngô chiếm đoạt đất đai tài sản. Không ngờ Nước Ngô có nhiều nhân tài
ra đời như Tôn Vũ, Ngũ Viên, làm cho Nước Ngô hùng mạnh nhanh chóng.
Không những quân Sở thua liên miên trong các cuộc giao tranh đụng độ. Mà còn bị
quân Ngô chiếm lấy nhiều đất đai quan trọng của Nước Sở. Sở Chiêu Vương lấy làm
tức lắm. Bằng sai Quan lệnh Doãn Nước Sở là Nang Ngõa theo lệnh của Sở Chiêu
Vương đem quân đánh Ngô chiếm lấy lại những đất đã bị quân Ngô chiếm đóng. Như
đất Lục, đất Tiền địa thế chiến lược quan trọng của Nước Sở không
những về mặt lúa gạo, mà cả về quân sự. Hạp Lư sai Tôn Vũ, Ngũ Viên đem quân
chận đánh nghinh chiến. Với tài năng điều binh khiển tướng của Tôn Vũ và Ngũ
Viên. Nang Ngõa đánh không lại, quân Sở bị quân Ngô đánh cho tan tác. Lại tiến
quân chiếm thêm đất Sào, bắt được tướng Sở là Can Phồn đem về giao nạp cho Hạp
Lư. Hạp Lư không lấy đó làm vừa lòng nói rằng: Có đánh chiếm lấy được bao nhiêu
đất Sở đi nữa. Bắt được bao nhiêu tướng Sở đi nữa. Nhưng chưa chiếm được Sính
Đô thời cũng vô công. Ngũ Viên nói Đại Vương đừng lo. Thần lúc nào cũng không
quên được Sính Đô đâu. Chỉ vì Nước Sở đang cường thịnh không nên khinh thường
quân địch. Dẫu Nước Sở hiện tại không được lòng các thuộc quốc. Nhưng các trấn
chư hầu thuộc quốc chưa ai ghét cả. Thần nghe nói Nang Ngõa là vị quan tham ô
chỉ biết vàng bạc châu báu, hể thấy ai có báu vật thời chiếm cho bằng được. Các
nước thuộc quốc Nước Sở cũng sẽ sinh biến. Lúc nầy Đại Vương nên luyện tập binh
mã, tích lũy lương thực. Chờ thời cơ một số thuộc quốc bất mãn Nước Sở là khởi
binh tấn công diệt Sở. Hạp Lư cho là phải. Để có đủ binh hùng tướng mạnh
có cả hai mặt Bộ Binh và Thủy Binh. Hạp Lư giao cho Tôn Vũ luyện tập Thủy Quân.
Còn Ngũ viên thời luyện tập Bộ Binh. Cũng như ngày nào cũng cho quân thám báo
dọ thám tình hình Nước Sở. Nắm bắt thông tin thật chính xác.
Trong khi ấy ở Phương Nam quân Văn Lang và Quân Việt Trung
Nguyên ngày đêm đánh nhau dữ dội. Giành nhau từng tất đất. Lại nói về Việt
Vương Doãn Thường thấy tình hình Phương Bắc Nhà Chu càng ngày càng mất đi quyền
lực, mà quyền lực đều nằm hết các Trấn chư Hầu hùng mạnh như Tề, Tấn, Sở. Nhất
là Sở đang lúc hưng thịnh. Mà Sở lại đáng chiếm nước Ngô. Hạp Lư vì thế mà khởi
binh diệt Sở những trận giao tranh xãy ra kinh hồn. Việt Vương Đoãn Thường yên
tâm Bắc không còn sợ Ngô vì Ngô - Sở đang giao tranh với nhau giành nhau từng
tất đất. Việt Vương Doãn Thường cho rằng đây là lúc dốc toàn lực lượng tấn công
vào Trung Văn Lang chiếm lĩnh các Châu Bộ, Quận, Huyện, Bằng bổ sung lực lượng
cho ba cánh quân đang trấn giữ không cho quân Văn Lang tiến đánh ra Bắc.
Mà còn tổng động binh thôn tính Trung văn Lang. Hùng Việt Vương Tuân Lang được
tin báo là Quân Bắc Việt, Việt Trung Nguyên tổng tấn công vào Trung Văn Lang.
Hùng Việt Vương Tuân Lang lấy làm lo bằng thu bạo quân binh chuẩn bị cho trận
chiến, khi cần thiết điều động quân binh bổ sung vào Quân Văn Lang đang trấn
giữ Bắc Trung Văn Lang.
Có thể nói đây là cuộc nội chiến lớn nhất kể từ khi khại lập nước
Văn Lang Đất nước Văn Lang chia cắt Nam - Bắc, tàn sát lẫn nhau bỡi do mất Cội
mất Nguồn mà ra. Cộc chiến đẩm máu đầy đau thương chằng lấy gì làm vinh dự.
Nhưng người ngoài cuộc thời sáng, chẳng hạn như bậc tu Tiên Đắc Đạo, thời ngán
ngẫm cho cuộc nội chiến Đồng Bào Bách Việt tương tàn lẫn nhau nên các bậc Tu
Tiên Đắc Đạo chẳng muốn giúp bên nào mà chỉ biết thở than cho kiếp nạn Văn
Lang. Còn Việt Nam con Cháu Tiên Rồng chúng ta ngày nay thời sao. Hãy xem lại
cuộc chiến Nam - Bắc phân tranh. Nếu không khéo đi đến hòa hợp dân tộc, thời
không khác gì thời xưa đánh nhau cho hung cuối cùng cũng dân hai tay Việt Trung
Nguyên cho nhà Chu Phương Bắc. Còn Việt Nam thì sao? Không thể làm thế dâng
nước Việt Nam cho bành trướng Trung Quốc?
**************
PHẦN 21
Lại nói về Phạm Đổ Chinh sau khi bị Văn Khánh đánh bại rút tàn
binh chạy về Lộc Điền cũng cố lực lượng trấn giữ Bàu Sen núi Bà. Những cuộc
giao tranh quân Nam - Bắc hết năm nầy đến nam khác xương trắng chất chồng khắp
nơi. Phạm Đổ Chinh được lệnh tiếp nhận them 10 vạn quân, mười tướng tài tổng
tấn công vào Trung Văn Lang chiếm lấy Bạch Lang Châu, Tiên Châu, Vân Châu. Hầu
làm cho quân Văn Lang khiếp sợ lôi kéo dân chúng Trung Văn Lang về với Việt
Trung Nguyên. Phạm Đổ Chinh được lệnh ngày đêm thao luyện quân binh chững bị
cho cuộc đại tấn công vào Trung Văn Lang. Với thế mạnh nhiều tướng tài quân
binh lên tới gần 20 vạn Phạm Đổ Chinh như con hổ mọc cánh. Lại nói về Bạch Lang
Châu, Chủ Tướng Võ Hầu, ba cha con Tri Phủ Thạch Trung Sơn, tiêu diệt quân loạn
tặc phản loạn chiếm lấy lại Bạch Lang Châu. Từ đó về sau ra sức cũng cố thành
Bạch Lang Châu mỗi năm một thêm kiên cố, Võ Hầu mấy lần tiến quân ra Bắc đánh
chiếm các quận huyện Việt Trung Nguyên như Huyện Lộc Điền, Huyện Thuận An,
Huyện Lâm Khê. Nhưng chiếm được rồi lại mất hao quân tổng tướng. Nam Bắc phân
tranh cứ thế kéo dài hơn 15 năm dân chúng Bách Việt Văn Lang khốn khổ vô cùng.
Thơ rằng :
Khốn khổ nào hơn khổ chiến tranh
Đói khổ chồng lên lẫn tòng quân
Sa trường ngã gục phơi thân xác
Nội chiến tương tàn Nam Bắc chinh
Vinh nhục, nhục vinh đường mây khói
Đồng Bào tàn sát bóng u minh
Phải chăng quốc nạn do mất gốc
Lạc Nguồn lạc lối biến Yêu Tinh.
Một hôm Võ Hầu cùng các tướng lĩnh nhìn lên bầu trời thấy có
điềm khác lạ chẳng lành. Võ Hầu liền cho mời Đạo Sĩ đến xem cho một quẻ. Đạo Sĩ
bói xong một quẻ nói bẩm chủ Tướng quẻ nầy không tốt nhưng thiên cơ không nói
trước được.
Đạo Sĩ liền ngâm bài thơ:
Từ thuở Cha Ông mở đất trời
Trảm yêu, diệt quỉ khắp nơi nơi
Mặt trời Quốc Giáo ôi lặng mất
Văn Lang tăm tối họa đầy vơi
Ráng giữ lòng Trung vì Tổ Quốc
Siêu sanh Thiên Giới mãi dạo chơi
Huyền cơ đã thế đành phó thác
Chết sống do trời chỉ thế thôi.
Võ Hầu cũng các tướng lĩnh nghe Đạo Sĩ ngâm bài thơ nhưng không
hiểu gì cả. Võ Hầu cùng các Tướng Lĩnh bàn về những câu thơ kỳ lạ thời có quân
thám báo từ biên ải vào báo. Bẩm chủ tướng. Quân loạn tặc phản loạn đã vượt qua
Lâm Khê hình như là chúng tiến đánh Bạch Lang Châu chúng Ta. Võ Hầu nghe báo
liền tức tốc một mặt cho người đến Tiên Châu báo cáo cho Văn Khánh thống soái
biết một mặt triệu cha con Tri Phủ Thạch Trung Sơn đến. Dân chúng Bạch Lang
Châu nghe tin quân loạn tặc phản loạn Bắc Việt sắp kéo đến đánh chiếm châu
thành thời xào xáo cả lên. Tri Phủ Thạch Trung Sơn phát loa kêu gọi dân chúng
trong thành Bạch Lang châu bình tỉnh. Qua ngày hôm sau Các Quan Tướng cùng cha
con Tri Phủ Thạch Trung Sơn ở trên thành nhìn thấy xa xa hướng Bắc khói bụi mịt
mù không bao lâu thời thấy quân loạn tặc phản loạn đông như kiến ước lượng trên
dưới 20 vạn quân, khi còn cách thành Bạch Lang Châu không xa thời đạo quân loạn
tặc phản loạn Việt Trung Nguyên chia làm ba đạo quân bao vây thành Bạch Lang
Châu. Dựng trại liên hoàn chuẩn bị cho cuộc tấn công đánh chiếm thành Bạch Lang
Châu. Trong khi ấy quân binh Bạch Lang châu chỉ hơn tám vạn nhìn thấy quân loạn
tặc phản loạn đông như kiến thời lo lắng không yên. Không đợi lâu Phạm Đổ Chinh
cho người đến Bạch Lang Châu khiêu chiến. Ở trên thành cha con Tri Phủ Thạch
Trung Sơn nhìn thấy kẻ đến khiêu chiến dẫn theo một nghìn quân là một trung
niên theo cờ xí thời biết đó là một trong những trấn chư hầu theo Việt Vương
Doãn Thường Vua Hoa Việt trông có vẻ khẻo mạnh hung tợn.
Thạch Trung Sơn nói.
Quân loạn tặc phản loạn từ xa kéo tới, ta phải đánh thắng trận đầu
làm nhụt nhuệ khí quân loạn tặc đi. Võ Hầu nói có tướng nào ra lấy đầu thằng
loạn tặc đó không? Võ Hầu vừa lên tiếng hỏi, thời có một vị tướng lên tiếng nói
bẩm chủ tướng để thằng giặc cỏ đó cho tôi, người vừa lên tiếng ấy chính là
Thạch Công. Thạch công nghĩ đến cảnh vợ bị quân loạn tặc phản loạn làm nhục
hiếp dâm làm cho tan nhà nát cửa thời sôi máu muốn bằm nát quân loạn tặc phản
loạn ra tương liền xin ra trận đầu chém giết cho đã tay. Thạch Công điểm một
nghìn quân mở cửa thành ra trận Thạch Công phi ngựa tới quát xem đường đao của
ta đây Thạch Công chém một nhác xuống đầu tướng giặc. Tướng giặc múa trường
giáo chống đở choang đinh tai nhứt óc quân Bạch Lang Châu đánh trống dộng
chiêng ầm ĩ quân phản loạn cũng không kém khua trống khua chiêng dậy trời Thạch
Công cùng tướng giặc đánh nhau trên 50 hiệp bất phân thắng bại. Tướng giặc vua
Hoa Việt bất ngờ quay ngựa bỏ chạy, Thạch Công rượt ngựa theo vua Việt Hoa liền
ném lên không một vật tức thời khói đen mù trời pha lẫn chất gây mê Thạch Công
hít phải liền xây xẩm mặt mày Vua Hoa Việt đão ngựa nhanh như chớp chém Thạch
Công một nhác chết ngay tại chỗ. Quân loạn tặc phản loạn thắng thế ào ào
xuông tới chém quân Bạch Lang Châu như chém chuối. Ở trên thành Thạch Trung Sơn
thấy con tử nạn thét lên một tiếng oại máu ngã ngụy. Thạch Kế, Thạch Thừa
không khỏi kinh hoàng.
Võ Hầu không ngờ tướng giặc lợi hại như vậy chưa biết phải làm
sao. Thời có một tướng lên tiếng nói để tôi ra giết thằng giặc ấy cho, người
lên tiếng chính là Nguyên Tôn Chí. Nguyên Tôn Chí dẫn theo một trăm kỵ binh phi
ngựa nhanh ra thành xáp chiến. Quân Bạch Lang Châu lấy lại khí thế chống trả
đánh quân loạn tặc phản loạn tơi bời. Vua Hoa Việt, biết không đánh lại Nguyên
Tôn Chí bằng quay ngựa chạy dài. Nguyên Tôn Chí không đuổi theo mà thu quân vào
thành. Qua hôm sau quân loạn tặc đến khiêu chiến. Tướng lĩnh của quân loạn tặc
phản loạn không phải là Vua Hoa Việt mà là một tướng khác trông có vẻ oai phong
lắm. Lúc nầy Thạch Trung Sơn hầu như khôi phục công lực trở lại nghĩ đến cảnh
quân loạn tặc phản loạn giết chết Thạch Công xác còn phơi thây ngoài chiến
trường chưa lấy xác được bằng nói bẩm chủ tướng, chủ tướng để ba cha con tôi ra
băm nát quân thù trả hận cho con tôi. Võ hầu nói Tri Phủ đại nhân hết sức cẩn
thận ba cha con Tri Phủ Thạch Trung Sơn thống lĩnh hơn một nghìn quân binh mở
cổng thành lao ra đối mặt với quân phản loạn. Thạch Trung Sơn tuy lớn tuổi
nhưng oai phong lẩm liệt phi ngựa tới chỉ mặt tướng loạn tặc phản loạn hét lớn.
Ngươi là dân tộc Bách Việt Văn Lang sao phản bội lại các Vua Hùng. Tướng giặc
nhìn lên trời cười ha hả. Thằng Trung Sơn ngu ngốc kia nghe cho rõ đây không ai
phản lại các Vua Hùng, mà chỉ trừ khử những tham ô quan lại mà thôi. Thạch
Trung Sơn quát ngươi nói không phản bội các Vua Hùng sao ngươi theo cha co Doãn
Thường làm phản. Tướng giặc nói Thắng Trung Sơn ngu ngốc kia. Doãn Thường tôn
thờ Quốc Tổ Vua Hùng, ta không theo Việt Vương Doãn Thường thời ta theo ai.
Hùng Việt Vương Tuân Lang tuy là dòng dõi Vua Hùng nhưng lại không làm theo lời
dạy Quốc Tổ, Độc Tài, Độc Trị làm hai dân tộc Văn Lang. Thạch Trung Sơn quát
các ngươi là loài ác Quỉ nói một đường làm một nẻo các ngươi chỉ gạt dân chúng
gạt ta sao nổi, Thạch Trung Sơn phi ngựa tới chém tướng giặc một đạo như trời
gián. Tướng giặc múa trường giáo lên chống đở. Hai bên đánh nhau cát bui mịt
mù. Đao qua Giáo lạ đinh tai nhứt óc. Thạch Kế sợ Cha yếu thế bằng phi ngựa tới
liên thủ cùng Thạch Trung Sơn quyết hạ gục tên tướng giặc phản loạn. Lúc ấy
Phạm Đổ Chinh cũng ra trận hai bên Phạm Đổ Chinh rất nhiều Tướng Lĩnh trong đó
có một tướng lĩnh nổi tiếng là Thần Xạ Tiễn Trường Lê. Chưa bao giờ bắng sai
mục tiêu thấy hai cha con Thạch Trung Sơn sắp hạ gục Đổ Mục liền dương cung bắn
Thạch Trung Sơn một phát. Thạch Trung Sơn trúng tên ngã nhào, Thạch Kế lao tới
cứu Cha thoát khỏi trận địa. Tướng giặc Đổ Mục phi ngựa lao theo chém tới tấp.
Thạch Thừa phi ngựa tới chậm đánh. quân Văn Lang Bạch Lang Châu. Cùng quân loạn
tặc phản loạn Việt Trung xáp chiến hai bên thi nhau ngã gục chiến trường.
Vang lừng nội chiến dậy Văn Lang
Sát khí vùng lên thịt nát tan
Thi nhau ngã gục hồn phách tán
Chính nghĩa là đâu tiếng khóc than.
Nói về Thạch Thừa, Thạch Kế thu quân vào trong thành, Thạch Trung
Sơn vì trúng tên quá nặng chất độc phán tán liền qua đời. Võ Hầu biết không thể
nào đánh bại được quân loạn tặc phản loạn bằng cố thủ giữ thành không xuất binh
tham chiến nữa. Cho người báo tin đến Tiên Châu tình hình nguy cập vô cùng. Văn
Khánh đang xem qua mật thơ Võ Hầu gỡi đến, thời có quân thám báo vào báo.
Bẩm Thống soái. Tình hình Âu Tây Châu, tình hình Quang Hải Châu vô
cùng nguy cập. Quân phản loạn Việt Trung Nguyên đang ráo riết công phá thành.
Thống Soái Văn Khánh vô cùng lo lắng, thời có quân vào báo 20 vạn quân Văn Lang
tiếp viện đã đến. Văn Khánh như trút gánh nặng vì quân Việt Trung Nguyên quá
mạnh con số lên sáu mươi vạn quân quyết sang bằng Trung Văn Lang.
Lại nói về Võ Hầu sau khi cho người theo đường bí mật đem mật thơ
báo cáo tình hình Bạch Lang Châu cho Văn Khánh thống soái biết. Cố thủ thành
chờ quân Văn Lang đến giải tỏa sự bao vây của quân loạn tặc phản loạn Việt
Trung Nguyên. Phạm Đổ Chinh ngày nào cũng cho người đến Bạch Lang Châu khiêu
chiến. Nhưng Võ Hầu vẩn làm thinh biết rằng ngày nào cũng có quân loạn tặc phản
loạn đến khiêu chiến chửi rủa. Nào là quân Văn Lang hèn nhác, nào là con rùa
rụt cổ. Mùa thu tháng 8 trời mát mẻ rất thuận lợi cho hỏa công công phá thành.
Nhưng Phạm Đổ Chinh chưa tìm ra kế sách công phá thành bằng phương cách nào đạt
hiệu quả cao nhất. Vì Võ Hầu thủ thành vô cùng chắc chắn. Phạm Đổ Chinh đang
moi óc hầu tìm ra kế sách công phá thành thời bổng có chiếu chỉ của Việt Vương Doãn
Thường từ kinh đô Xích Quỉ Việt Trung Nguyên đến. Mật thư chiếu chỉ như sau ra
lịnh công phá thành hai ngày sau có nội ứng bên trong mở cửa thành cho quân ta
tiến vào tiêu diệt sạch bọn chúng chiếm cứ Bạch Lang Châu.
Doãn Thường không những là nhà quân sự, chính trị thiên tài mà còn
tạo lên mạng lưới bí mật, gọi là mạng lưới mật vụ. Mạng lưới mật vụ hoạt động
bí mật xâm nhập vào nội bộ Quan Phủ. Mua chuộc Quan Phủ, giả làm dân trà trộn
vào trong các nội thành mà không một ai phát giác được. Mạng lưới bí mật
nầy rất được đào tạo công phu võ nghệ cao cường thế lực đen, chỉ một mình Doãn
Thường biết, và điều khiển bí mật nầy mà thôi. Những Quan, Tướng Việt Trung
Nguyên chỉ cần bất mản chính sách do Việt Vương Doãn Thường đưa ra liền bị thế
lực bí mật đen thủ tiêu ngay. Tai mắt Việt Doãn Thường khắp mọi nơi, khắp mọi
ngõ ngách. Nhờ mạng lưới thế lực đen nầy mà ngôi vị Việt Vương vững như bàn
thạch. Theo lệnh của Việt Vương Doãn Thường. Phạm Đổ Chinh ra lệnh cho quân
binh tấn công thành ngày đầu tấn công ít ngày sau tấn công phá thành mạnh nhất
là khi màng đêm buôn xuống. Trong lúc nửa đêm bổng trên thành quân binh bạch
Lang Châu hổn loạn. Cửa thành mở toan ra thời cơ đã tới Phạm Đổ Chinh cùng hai
phó Soái là Trường Lê cùng Võ Bị điều động quân binh ập vào thành, quân Bạch
Lang Châu trở tay không kịp bị quân loạn tặc phản loạn chém xối xả. Trận tử
chiến xảy ra cho tới sáng, hơn 8 vạn quân Bạch Lang Châu đi tiêu. Lại nói về Võ
Hầu, cùng hai phó tướng là Nguyên Tôn Chí và Trương Hoài điều quân binh chống
trả lại quân loạn tặc phản loạn công phá thành mỗi lúc một dữ dội. Bổng thấy
quân binh hổn loạn không biết chuyện gì xảy ra, Thạch Thừa la lớn có quân nội
phản. Bổng một quân binh Văn Lang múa đao chém tới Thạch Thừa. Thạch Thừa bất
ngờ bị chém bay đầu. Võ Hầu thất kinh múa đại đao chém tới người giết Thạch
Thừa nhưng người nầy võ công cao cường thoáng cái mất dạng. Nguyên Tôn Chí,
Trương Hoài thấy quân loạn tặc phản loạn tràn vô thành như nước vỡ bờ nói
Chủ Tướng chúng ta mau trốn đi kẻo không còn kịp. Võ Hầu cùng hai phó tướng
giết vội mấy tên lính loạn tặc, mặc áo chúng vào giả làm lính loạn tặc trốn
thoát ra khỏi thành nhắm hướng Tiên Châu phi ngựa tới.
Nói về Văn Khánh đóng đô ở Tiên Châu trên 15 năm Thống Soái Tổng
chỉ huy cả ba đạo quân chủ lực đóng ở Quang Hải Châu, Âu Tây Châu, Bạch Lang
Châu. Văn Khánh được tin quân loạn tặc phản loạn sắp mở đợt tấn công tiến đánh
Trung Văn Lang với sức mạnh đánh phủ đầu chưa tường có trước nay. Văn Khánh tuy
lo lắng nhưng nghĩ mình có nhiều tướng tài. Nhất là chủ tướng Lương Minh cũng
như Chủ Tướng Lưu Hà uy dũng oai phong đã lập nhiều công lớn đánh bại quân loạn
tặc phản loạn nhiều trận, Lương Minh nên duyên vợ chồng với Xuân Thu con gái út
Tri Phủ Anh Kỳ. Con trai lớn chủ tướng Lưu Hà nên duyên chồng vợ với Xâm Cẩm
chị của Xuân Thu. Nữ tướng Ba Ra nên duyên cùng Anh Võ, nữ tướng Hê Na nên
duyên với Anh Quyền. Những cặp nam nữ xinh đẹp văn võ song toàn này đã
từng sống chết bên nhau hơn 10 năm rồi còn gì. Văn Khánh nghĩ cuộc giao tranh Nam
Bắc luôn đụng độ với nhau. Nhưng chưa lần nào căng thẳng như lần nầy. Văn Khánh
thống soái ăn không ngon ngủ không yên than ngắn thở dài. Thời cũng đủ biết
cuộc diện đang xảy ra phức tạp nguy hiểm khó khăn đến mức độ nào. Văn Khánh
nghe Tin quân Việt Trung Nguyên tấn công dồn dập chiếm lĩnh các quận huyện dễ
như trở bàn tay nghe tin Bạch Lang Châu thất thủ về tay quân loạn tặc phản loạn
thời lấy làm kinh hãi. Quân loạn tặc phản loạn mạnh đến thế sao. Văn Khánh chưa
tìm ra kế sách gì để đối phó, thời có quân vào báo Chủ Tướng Võ Hầu cùng hai
phó tướng trốn thoát khỏi Bạch Lang Châu, đến đây phụng chỉ thọ tội. Văn Khánh
cho mời ba người vào rồi hỏi đầu đuôi thất thủ Bạch Lang Châu , một cách cặn
kẻ.
Võ Hầu nói. Bẩm Nguyên Soái. Không hiểu từ lúc nào quân loạn
tặc phản loạn đã cấy người vào ở trong thành và chính quân loạn tặc làm nội ứng
nầy mở cửa thành cho quân loạn tặc phản loạn Việt Trung Nguyên tràn vào nên
Bạch Lang Châu mới thất thủ nhanh chóng như vậy. Văn Khánh nghi ngờ nói phải có
hơn trăm quân loạn tặc phản loạn lẫn lộn trong quân ta hạ gục quân binh trấn
giữ cổng thành, mới thực hiện nổi kế sách nội công ngoại ứng Nguyên Tôn Chí nói
những quân binh làm nội ứng không phải quân tầm thường mà là đại cao thủ Võ
Lâm. Kinh công thượng đẳng thấy đó mất đó chỉ một đường đao là giết chết Thạch
Thừa. Văn Khánh nghe xong lấy làm khinh hãi cho cái tài Ma Quỉ quân phản loạn
Việt Trung Nguyên. Văn Khánh bằng dân sớ tâu lên Hùng Việt Vương Tuân Lang
rằng:
Chinh Bắc thống soái thần là Văn Khánh. Rất sợ hãi cúi đầu trước
Quốc Vương Bệ Hạ.
Thần tự nghĩ“ Thần đã nổ lực hết mình suốt chặng đường 15 năm” Cố
sức tấn công ra Bắc, giành lại những tất đất mà quân loạn tặc phản loạn Việt
Trung Nguyên đã cướp lấy, nhưng chẳng được là bao. Nay quân loạn tặc phản loạn
Việt Trung Nguyên thế lực bổng mạnh lên như nước thủy triều thêm lên mấy mươi
vạn quân nữa. Thần nghĩ“ Nếu không thắng được quân loạn tặc phản loạn Việt
Trung Nguyên” Thời phụ lòng ủy thác của Bệ Hạ. Nhưng hiện giờ với số quân ít ỏi
không thể ngăn chặng nổi khi quân Bắc Việt Trung Nguyên tổn tấn công. Phàm
những việc lớn lao như thế đều phải dân tấu sớ lên Quốc Vương Bệ Hạ định liệu
giải quyết. Dù gì đi nữa Thần lúc nào cũng tận tỵ xin dốc lòng đến chết mới
thôi. Đến như thành bại được mất là do định mệnh tại Trời vậy. Xin Bệ Hạ soi
xét chỉ thị dạy bảo Thần để Thần tùy cơ ứng biến một còn một mất với quân loạn
tặc phản loạn Việt Trung Nguyên.
Hùng Việt Vương xem xong sớ tâu Thống Soái Văn Khánh lấy làm kinh
hãi. Liền chuyền tay cho các Quan đại Thần xem. Các Đại Thần xem xong ai nấy
đều biến sắc mặt.
Hầu Tôn Vương tâu rằng :
Muôn Tâu Quốc Vương Bệ hạ. Tên loạn tặc phản loạn Doãn Thường đã
có dã tâm lớn từ lâu hầu nuốt trọn Văn Lang thời đại Hùng Vương lập lên thời
đại Việt Trung Nguyên. Nếu không đánh tan thế lực loạn tặc thời e rằng Trung
Văn Lang cũng khó giữ nổi. Liều thuốc lấy dân làm gốc của Doãn Thường tuy là
lừa đảo dân chúng, nhưng cũng hiệu quả tác dụng vô cùng e rằng dân chúng Bách
Việt Trung Văn Lang ngã theo tên loạn tặc Quỉ yêu nầy, nếu mưu đồ đánh chiếm
Trung Văn Lang.
Hùng Việt Vương Tuân Lang cũng nhận định được tình hình nầy bằng
hỏi các khanh có diệu kế gì không?
Lạc Hầu Vương tâu rằng:
Muôn tậu quốc Vương Bệ Hạ. Bệ Hạ một mặt chính đốn lại Vương,
Quan, Tướng lĩnh, Châu Phủ, Quận, Huyện loại trừ những tham quan làm hại dân.
Thay thế những Vương, Quan có năng lực lãnh đạo ôn định lòng dân. Hai là Bệ Hạ
giảm bớt thu thế những năm hạn hán thiên tai. Ba chiêu mộ hiền tài ra gúp nước.
Bốn là mở ra thi cử tuyển chọn nhân tài hàng năm những thí sinh thật sự
có năng lực bổ sung vào các Quận Huyện không phải là cha truyền con nối. Năm là
bồi dưỡng đức tài hàng năm cho các Vương Quan, Tướng lĩnh, Châu, Huyện. Đó là
việc lâu dài, còn trước mắt là cử một người trong vương gia thống lĩnh đại
quân, hiệp lực cùng thống soái Văn Khánh chống trả lại quân loạn tặc phản loạn
Việt Trung Nguyên. Nếu Quốc Vương Bệ Hạ làm được năm điều nói trên một cách
triệt để cũng như phái vương gia thống lĩnh đại quân dẹp tan quân loạn tặc,
thời Trung Văn Lang không dễ gì Việt Trung Nguyên Chiếm lĩnh nổi. Thần mấy năm
nay chú tâm nghiêng cứu về Quốc Tổ cũng như thời Thượng Hùng Vương. Thần thấy
rằng Quốc Tổ khai dựng lên nước Văn Lang không phải bằng con đường chinh chiến
thắng cho là Vua, thua cho là Giặc. Mà là bằng con đường Văn Hóa Cội Nguồn, dựa
trên quyền con người khai lập lên nhà nước Văn Lang, Nhà Nước Pháp Quyền. Nhà
nước của Dân do Dân và vì Dân. Có lẽ tên loạn tặc phản loạn Doãn Thường đã
nghiêng cứu kỷ về Quốc khai sinh ra nước Văn Lang Một Nhà Nước đa sắc Tộc, nhà
nước hợp chũng tộc nhà nước của một trăm Lĩnh Chúa. Sống chung trong một ngôi
nhà chung NỀN QUỐC ĐẠO DÂN TỘC. Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp mới thật là Quốc
Vương của nước Văn Lang. Quốc Vương là người Đại Trung Thành với nền Văn Hiến
tối cao ấy. Nếu không phải thế thời không thể nào đoàn kết được Bách Việt Văn
Lang một trăm bộ lạc lâu dài được như vậy. Nhưng đáng tiếc là tất cả đi vào
thất truyền, nhưng không vì thế mà không noi gương theo Quốc Tổ được. Năm điều
nói trên thần rút ra từ hiểu biết về Quốc Tổ. Nhờ làm theo năm điều cơ bản trị
quốc an dân của Lạc Hầu Vương niên đại Hùng Vương truyền xuống thêm được năm
đời, tới đời Hùng Duệ Vương, Huệ Lang thời kết thúc niên đại Hùng Vương 258
trước công nguyên nối truyền được 41 đời thượng Hùng Vương 23 đời, Hạ Hùng
Vương 18 đời. Kéo dài độc lập 2701 năm. 79 năm dựng nước thời Quốc Tổ. 2622 năm
thời thừa kế giữ nước con cháu.
Quốc Tổ Vua Hùng khai dựng lên đất nước Văn Lang vô cùng rộng lớn
chia đất nước Văn Lang ra thành 15 bộ cho cả ba miền Nam - Trung - Bắc. Sau
mở rộng nước Văn Lang lên tới 21 bộ.
1- Bộ Giao Chỉ
2- Bộ Nhật Nam
3- Bộ Cửu Chân
4- Bộ Hợp Phố
5- Bộ Nam Hải
6- Bộ Uất Lân
7- Bộ Thương Ngô
8- Bộ Ninh Hải
9- Bộ Vũ Ninh
10- Bộ Việt Thường
11- Bộ Lục Hải
12- Bộ Tân Hưng
13- Bộ Cửu Đức
14- Bộ Bình Văn
15- Bộ Văn Lang.
Nước Văn Lang sau mở rộng lên đến 21 bộ:
Bắc Văn Lang
1- Bộ Giao Chỉ
2- Bộ Cửu Chân
3- Bộ Nhật Nam
4- Bộ Hợp Phố
5- Bộ Nam Hải
6- Bộ Uất Lân
7- Bộ Thương Ngô
Trung Văn Lang
1- Bộ Ninh Hải
2- Bộ Chu Diên
3- Bộ Lục Hải
4- Bộ Cửu Đức
5- Bộ Vũ Định
6- Bộ Dương Tuyền
7- Bộ Hoài Hoan
Nam Văn Lang
1- Bộ Văn Lang
2- Bộ Bình Văn
3- Bộ Tân Hưng
4- Bộ Phú Lộc
5- Bộ Vũ Ninh
6- Bộ Việt Thường
7- Bộ Hồ Nam
Ở vào thời Thượng Hùng Vương các Châu Thành chỉ đắp cho có
hình thức phần lớn thành hàng rào lũy tre tới thời Hạ Hùng Vương các Châu Thành
mới đắp kiên cố hơn, nhất là các đời cuối Hạ Hùng Vương. Các Châu Thành thời đó
không phải xây bằng đá gạch, mà chỉ xây đắp theo cách thông dụng lũy hào, hào
lũy. Ngoài hào, trong lũy. Thành lũy đắp bằng đất cọng với cọc tre. Hàng năm
thường tu bổ vì thành bằng đất mưa bão làm hư hỏng xuống cấp.
**************
PHẦN 22
Văn Lang Nam Bắc mãi chiến chinh
Bách Việt còn đâu cảnh thái bình
Đói nghèo khốn đốn ôi cùng khắp
Trận địa rền vang tiếng quân binh.
Nói về Chủ Tướng Huỳnh Trung Kỳ sau khi đánh bại Triệu Phàn đóng
đô ở Quang Hải Châu. Trải qua hơn 15 năm Huỳnh Trung Kỳ mấy lần thống lĩnh quân
binh tiến đánh ra Bắc nhưng bị quân loạn tặc phản loạn Việt Trung Nguyên đánh
bật trở vào Trung Văn Lang. Có nhiều người tự hỏi rằng Bách Việt Văn Lang tương
tàn như thế lỗi thuộc về ai? và câu hỏi nầy đến với những người tu tiên Đắc Đạo
và được trả lời như sau. ( Bách Việt Văn Lang không ai là người có lỗi, mà cái
lỗi lớn ở đây là Bách Việt Văn Lang đã lạc Cội mất Nguồn nền Văn Hiến Văn Hóa
Quốc Đạo Văn Lang biến mất. Mặt Trời Tổ Quốc không còn, bóng u minh trùm xuống
Bách Việt Văn Lang Yêu Tinh Quỉ dữ lộng hành gieo rét chiến tranh thảm khốc )
Bách Việt Văn rơi vào kiếp nạn Yêu Tinh Quỉ dữ mà thôi.
Chiến trận Nam - Bắc phân tranh cảnh đen tối đất nước Văn Lang
những cuộc giao tranh sống chết sanh tử có nhau thường nẩy sinh tình cảm trai
gái, con trai lớn chủ tướng Huỳnh Trung kỳ. Huỳnh Văn Bá nên duyên chồng vợ với
Kỳ Duyên con của Tri Phủ Kỳ Thọ nữ tướng anh hùng thời đó. Kỳ Duyên không
những xinh đẹp vô cùng mà trí tuệ cũng hơn người thường giúp cho chồng lập
nhiều công trạng lớn. Văn Bá, Kỳ Duyên đóng quân ở Môn Hải Châu được quân thám
báo báo tin là Quân loạn tặc phản loạn Việt Trung nguyên tổng sắp tấn công vào
Trung Văn Lang, trước hết là xóa sổ Quang Hải Châu. Kỳ Duyên tức tốc về Quang
Hải Châu báo tin cho cha là Kỳ Thọ cùng chủ tướng Huỳnh Trung Kỳ chửng bị đối
phó. Kỳ duyên ở lại cùng với Cha Mẹ mấy hôm mới trở về Môn Hải Châu cùng ba vạn
quân do Phó chủ tướng Lý Hạo chỉ huy hợp lực cùng quân Văn Bá trấn giữ
Môn Hải Châu.
Nói về Kỳ Duyên vừa về đến Môn Hải Châu thời cũng vừa lúc Quân
loạn tặc phản loạn kéo đến bao vây Môn Hải Châu. Môn Hải Châu là thành nhỏ
không kiên cố cho mấy Huỳnh Văn Bá, Lý Hạo, Kỳ Duyên ở trên thành nhìn thấy
quân loạn tặc phản loạn chia làm hai đạo quân từ Bắc kéo đến đông như kiến như
muốn ăn tươi nuốt sống Môn Hải Châu. Quân loạn tặc phản loạn duy chuyển thần
tốc không bao lâu thời phủ tới bao vây Môn Hải Châu. Kỳ Duyên nhìn quân giặc
trùng trùng nói không ngờ quân loạn tặc phản loạn lại tiến đánh Môn Hải Châu
ta. Không như những gì thám báo biết. Văn Bá nói có lẽ chúng đổi mục tiêu tấn
công. Tình hình quân loạn tặc đã chuyển hướng mục tiêu tấn công. Không còn cách
nào hơn là chúng ta tử chiến với quân loạn tặc một còn một mất vậy. Kỳ Duyên
liền thả chim bồ câu lên không trung khẩn báo tình hình ở Môn Hải Châu. Lại nói
về Triệu Quân duy chuyển quân binh nhanh chóng bao vây Môn Hải Châu chưa ra lệnh
tấn công phá thành ngày nào cũng bắc loa kêu gọi Huỳnh Văn Bá đầu hàng thời
được tha chết bằng không thời con gà con chó cũng không còn. Những bậc tu tiên
đắc đạo trên những dãy núi cao nhìn thấy đất nước Văn Lang hung khí khắp cùng
sát khí mịt mù thời than rằng còn đâu Bách Việt Văn Lang cảnh Đồng Bào cứ mãi
chém giết lẫn nhau thời ngâm vịnh thi rằng:
Vinh với nhục cũng chỉ là trò hề cuộc thế
Đúng với sai trò đời cùng lạc lối U Minh
Chỉ có người luôn hướng về Nguồn Cội
Mới thoát ra quyền pháp thuật Yêu Tinh.
Nói về Huỳnh Trung Kỳ đang ở Quang Hải Châu được tin báo là
quân loạn tặc phản loạn tiến đánh Môn Hải Châu khí thế hùng mạnh hiện đang bao
vây Môn Hải Châu thời kinh hồn thở dài số mạng Văn Bá khó mà giữ vững liền cho
mời Tri Phủ Kỳ Thọ đến tìm kế giải vây cho Kỳ Duyên Văn Bá. Kỳ Thọ nói
Thành Môn Hải Châu không kiên cố như thành Quang Hải Châu nếu quân phản loạn
Việt Trung Nguyên tấn công thời khó mà giữ nổi. Không như thành Quang Hải Châu
kiên cố dù cho 20 vạn quân cũng khó mà công phá thành nổi trong vòng một tháng.
Chỉ cần 3 vạn quân trấn giữ thành thời không hề gì. Chủ Tướng đem quân đến Môn
Hải Châu ngoài đánh vào trong đánh ra thời có thể phá vòng vây giải cứu cho Kỳ
Duyên, Văn Bá. Huỳnh Trung Kỳ cho rằng phải liền tức tốc điều động quân binh
đến Môn Hải Châu. Khi còn cách Môn Hải Châu 10 dặm thời từ rừng Tam Diệp quân
loạn tặc phản loạn duy chuyển quân binh nhanh chóng ra khỏi rừng Tam Điệp chận
đánh quân Văn Lang không cho cứu viện. Huỳnh Trung kỳ không ngờ quân loạn tặc
phản loạn chận đánh bằng dừng quân bày binh bố trận giao chiến. Triệu Hàn hình
như biết rõ mọi ý đồ kế sách của Huỳnh Trung Kỳ. Triệu Hàn chuyển thế đối mặt
với quân Văn Lang thành thế liên thủ tấn công. Sự điều khiển quân binh tài tình
của Triệu Hàn khác xa năm xưa một trời một vực. Triệu Hàn thúc ngựa lên phía
trước quát như sấm nổ thằng Huỳnh Trung Kỳ ngu ngốc kia có tài cán gì cùng ta
giao đấu một trận. Tô Vũ phi ngựa tới trước quát thằng bại trận sống sót kia ra
đây đấu với Tô Vũ Ta. Tướng Hắc Hổ thấy Tô Vũ oai phong lẩm liệt, bằng nói với
Triệu Quân rằng Phó Soái để thằng đó cho Hắc Hổ tôi đưa hồn y về Địa Phủ. Nói
xong Tướng Hắc Hổ phi ngựa lao ra chém Tô Vũ như trời giáng. Tướng Thanh Ngưu
phi ngựa theo lược trận. Tô Vũ thấy song búa Hắc Hổ vô cùng lợi hại múa trường đao
đánh trả choang đinh tai nhứt óc.
Thơ rằng :
Song búa vung lên dậy đất trời
Đao Thần cuồn cuộn khiếp ghê nơi
Cát bay đá chạy rền sấm sét
Chuyển núi rung đồi gió tả tơi.
Hai bên giáo qua đao lại chớp nhoáng 30 hiệp có dư bổng Tô Vũ bị
trúng tên quày ngựa bỏ chạy, thì ra Tướng Thanh Ngưu bắn Tô Vũ. Tướng Hắc Hổ
phi ngựa rượt theo chém Tô Vũ. Chu An hét lên một tiếng phi ngựa ra chém Hắc
Hổ, Hắc Hổ múa song búa chống trả hai bên giao tranh khốc liệt. Bảo Đồng đang
đứng bên Huỳnh Trung Kỳ thấy tướng Thanh Beo định bắn Chu An tức thời quát lên
một tiếng như sấm nổ phi ngựa lao ra chém Tướng Giặc Thanh Beo, Thanh Beo múa
song chùy chống trả. Hai bên quân binh chiêng trống dậy trời. Huỳnh Trung Kỳ
thấy Tô Vũ trúng tên rất nặng chất độc phát tán rất nhanh. Nếu không cứu chữa
kịp thời, thời toi mạng. Liền đánh trống thu quân. Triệu hàn chuyển trận
thế liên hoàn đối mặt thành thế liên hoàn bao vây quân Văn Lang. Huỳnh Trung Kỳ
suốt ba ngày đêm án binh bất động không giao tranh với quân loạn tặc phản
loạn vì chưa tìm ra giải pháp đánh bại quân phản loạn. Trong lúc nửa đêm Huỳnh
Trung Kỳ vét óc suy nghĩ thời có quân vào báo quân loạn tặc phản loạn tấn vào
quân ta, hai mặt Tây - Nam, trận chiến xảy ra một lúc thời có quân vào báo,
quân loạn tặc tấn công cả đông, bắc Huỳnh Trung Kỳ đã thấm mệt vì ba ngày đêm
không chợp mắt thần lực suy yếu nghe quân phản loạn Việt Trung Nguyên tấn công
tứ phía thời có phần lo lắng. Nói về Chu An trấn giữ phía đông thấy quân Việt
Trung Nguyên ào ào xông vào doanh trại gươm đao giáo mác dậy trời liền xua quân
chống trả hai bên xáp chiến dậy trời dậy đất. Tướng Hắc Hổ như con cọp dữ chém
quân Văn Lang như chém chuối. Chu An phi ngựa tới giao tranh với tướng Hắc Hổ.
Thế lực hai bên quân bình quân loạn tặc phản loạn tiến sâu vào đoanh trại không
nổi. Bổng nghe quân reo dậy đất gươm giáo dậy trời, một đạo quân loạn tặc phản
loạn khác Tướng Thanh Ngưu cầm đầu chỉ huy duy chuyển nhanh chóng hợp lực cùng
quân Hắc Hổ tràn tới chém rối xả vào quân Văn Lang, quân Văn lang chống đở
không nổi, quân loạn tặc tràn vào đốt đoanh trại lửa cháy đỏ trời. Lại nói về
Huỳnh Trung Kỳ thấy doanh trại bị đốt cháy thời kinh hãi liền điều động quân
binh xuống phía Đông. Đạo quân vừa duy chuyển thời Trương Nhân phi ngựa tới Bẩm
Chủ Tướng cánh bắc doanh trại thất bại Tướng Bảo Đồng tử trận, Chủ Tướng mau ra
lệnh thu quân phá vòng vây cửa Tây thoát khỏi sự tấn công quân địch.
Huỳnh Trung Kỳ tức thời ra lệnh thu quân thoát chạy hướng Tây. Thật ra sự công
kích quân loạn tặc phản loạn phía tây doanh trại chỉ là kế sách dương tây kích
đông mà thôi. Huỳnh Trung Kỳ điều khiển quân binh thoát ra khỏi vòng tấn công
quân địch chạy trở về Quang Hải Châu thời trời cũng vừa hừng sáng Huỳnh Trung
Kỳ điểm lại quân binh thời đi tiêu hơn một vạn tổn thất mất ba tướng trong đó
có tướng Bảo Đồng. Huỳnh Trung Kỳ về gần tới Quang Hải Châu xa xa nhìn thấy cờ
Việt Trung Nguyên tung bay phất phới trên thành thời kinh hồn bạc vía ra lệnh
dừng quân không trở về Quang Hải Châu nữa mà chạy về Ninh Hải Châu. Vì Quang
Hải Châu mất rồi. Kỳ Duyên nghe Quang Hải Châu thất thủ quân loạn tặc phản loạn
chiếm mất thời khóc ròng, không biết cha mẹ cùng hai anh còn sống không. Lý Hạo
nói nội trong đêm nay chúng ta phải phá vòng vây chạy về Ninh Hải Châu nếu chậm
trể không còn kịp nữa. Cũng may trong đêm ấy trời tối mịt mưa lùn phùn. Quân
Môn Hải Châu vì thuộc đường lối nên duy chuyển không lạc đường. Lại nói về
Triệu Quân theo kế sách của Việt Vương Doãn Thường cho một vạn quân phục kích
đường rút lui của Văn Bá chạy về Ninh Hải Châu. Văn Bá, Kỳ Duyên, Lý Hạo nửa
đêm mở toan cổng thành 5 vạn quân bất thình lình lao ra tấn công vào quân phản
loạn chớp nhoáng, quân phản loạn rối loạn cả lên, Văn Bá , Kỳ Duyên, Lý
Hạo nhờ thế phá vòng vây chạy về Ninh Hải Châu. Khi đi qua đường rừng hiểm trở
thời nghe chiêng trống dậy trời gươm đao giáo mác dậy đất, quân loạn tặc phản
loạn bắn tên rối xả vào quân Văn Lang. Quân Văn Lang quá bất ngờ mất chủ động
bị quân Việt Trung Nguyên đánh chém tơi bời Văn Bá, Lý Hạo, Kỳ Duyên không còn
liên lạc với nhau mạnh ai nấy ra sức chống đở. Kỳ Duyên đuối sức liền kêu Mẹ Âu
Cơ cứu con với. Tức thời một trận gió nổi lên cuốn Kỳ Duyên rời khỏi trận
địa. Lý Hạo bị loạn tên bắn trúng bỏ mạng tại rừng Hạ Giang. Văn Bá cùng bại
quân vượt qua khỏi khu rừng mệt thở không ra hơi. Văn bá cho người điểm quân
chỉ còn 3 vạn đi tiêu 2 vạn. Văn Bá không tìm thấy Kỳ Duyên ôm mặt khóc ròng
thời bổng thấy từ ra một người lao ngựa tới, Văn Bá nhìn thấy Kỳ Duyên an toàn
thời mừng quá không cầm được giọt nước mắt miệng nói cảm ơn trời đất. Kỳ Duyên
nói Mẹ Âu Cơ cứu em trước làng tên mũi giáo quân địch. Văn Bá kinh ngạc hỏi lại
Mẹ Âu Cơ linh thiêng đến thế ư. Kỳ Duyên nói em thường ngày hay niệm danh hiệu
của Mẹ nên Mẹ Âu Cơ mới cứu em như thế. Em nguyện cầu lên Cha Trời Lạc Long
Quân cứu Cha Mẹ cùng hai anh của em. Kỳ Duyên vừa nói xong thời một trận gió
nổi lên hiện ra một đạo sĩ. Đạo Sĩ nói Cha Mẹ cùng hai anh con đã được cứu
thoát đang trên đường đến Ninh Hải Châu. Đạo Sĩ nói xong liền biến mất.
Thành tâm kính bái Cha Trời
Long Quân phù hộ cuộc đời tai qua
Thành tâm kính bái Âu Cơ
Tai qua nạn khỏi bình yên, yên bình
Vậy nên con cháu Tiên Rồng
Nương về Nguồn Cội tôn thờ Cha Ông
Hiển linh che chở, chở che
Thoát vòng sanh tử hiểm nguy khốn cùng.
**************
PHẦN 23
Chinh chiến, chiến chinh biết bao phen
Thắng thua, thua thắng chẳng ai khen
Nam Bắc tranh nhau xưng Vương Bá
Bách Việt nghèo đói máu thịt văng.
Đây nói về quân loạn tặc phản loạn ba Cha Con Triệu Công thống
lĩnh đại binh đánh chiếm Âu Tây Châu. Tây Bắc Trung văn Lang. Bị chủ tướng Lê
Quang đánh bại rút tàn quân chạy về Uất Lang Việt Châu. Triệu Côi trấn thủ ở
Phù Châu. Triệu Chi trấn thủ Lâm Giang Tây Châu. Ba cha con ngày đêm cũng cố
lực lượng chống trả lại quân Văn Lang tiến ra Bắc. 15 năm trôi qua quân Văn
Lang, quân Việt Trung Nguyên đụng độ nhiều trận nhưng bên nào cũng không chiếm
được ưu thế đánh qua đánh lại máu đổ đầu rơi khắp chiến trường.
Việt Vương Doãn Thường là tay binh pháp số một ở vào thời đại đó.
Doãn Thường là tay cao thủ Võ Lâm khi còn làm Quang Tri Phủ lập lên một thế lực
đen, thế lực tuyệt mật, thế lực toàn những cao thủ võ nghệ xuất chúng. Mạng
lưới thế lực đen lên đến hơn vạn người trà trộn khắp nơi. Trong quân binh,
trong quan, tướng, cả trong dân chúng, với mưu đồ nuốt trọn Văn Lang với chiến
lược 10 năm cấy người vào các Châu Thành Trung Văn Lang, Quan, Tướng các Châu,
Quận, Huyện. Mà không một ai hay biết gì cả. Chỉ đánh giá qua sức mạnh quân
binh Việt Trung Nguyên mà thôi. Không ngờ sức mạnh Việt Trung Nguyên còn có một
sức mạnh kinh hồn đó là thế lực đen Việt Trung Nguyên. Thế lực nầy vừa là mật
báo, vừa thủ tiêu những kẻ chống đối lại Việt Vương Doãn Thường. Và đương nhiên
tai mắt Việt Vương Doãn Thường khắp mọi nơi mọi chốn. Có thể nói tai nghe nghìn
dặm, mắt thấy nghìn dặm. Việt Vương Doãn Thường không bao giờ bỏ lở thời cơ.
Khi nhận thấy tình hình Phương Bắc các nước thôn tính với nhau dữ dội. Nhất là
Ngô đang dốc toàn lực đánh Sở. Đây chính là cơ hội tập trung lực lượng đánh
chiếm Trung Văn Lang, Việt Vương Doãn Thường đã cấy thế lực đen trong các Châu
Thành chủ lực Trung Văn Lang mà không một ai hay biết gì cả. Vì sự cấy người đó
trong có bài bản. Suốt thời gian mười năm hợp tình hợp lệ nên không ai phát
hiện được. Chỉ cần ngoài tấn công thành trong làm nội ứng thời nhất định chiếm
được thành không mấy khó khăn.
Việt Vương Doãn Thường chi viện cho Triệu Công 10 vạn quân ra lệnh
cho cha con Triệu Công tiến đánh chiếm Âu Tây Châu, Hồng Thượng Châu, Thạch Vân
Châu. Được lệnh Triệu Công cho người gọi hai con đến nói Việt Vương Tế Gia lệnh
cho cha con Ta đánh chiếm các Châu trọng yếu Tây Trung văn Lang với kế sách như
thế nầy thế nầy. Triệu Công bổ sung cho Triệu Côi 3 vạn quân. Triệu Chi 3 vạn
quân, đồng loạt tiến quân đánh chiếm Âu Tây Châu. Mùa Thu năm ấy lá vàng rơi
rụng khí hậu mát mẻ nhưng ai còn quan tâm đến cảnh ấy vì cuộc giao tranh lớn
giữa quân Nam Bắc sắp xảy ra.
Nói về Lê Quang chủ tướng sau khi đánh bại ba cha con Triệu
Công đóng đô Âu Tây Châu, không bao lâu thời tiến quân đánh ra Bắc đánh với
quân Việt Trung Nguyên bị trúng tên độc không bao lâu thời qua đời. Văn Khánh
thống soái lập con lớn Lê Quang là Lê Mạnh Càn lên thay thế. Lê Mạnh Càn là
người cao ngạo luôn cho mình là tài cao học rộng nên thường quyết đoán không
nghe theo ai. Cha con Tri Phủ Thục An Kim lấy làm bất mãn nhưng không dám nói.
Lê Mạnh Càn được tin báo là quân Việt Trung Nguyên sắp tấn công thành Âu Tây
Châu. Mạnh Càn nghe xong cao ngạo nói Thành Âu Tây Châu kiên cố lo gì
không chống đở nổi. Thục An Kim tuy tuổi đã già nhưng vẩn còn uy phong không
kém gì trung niên khuyên can Chủ Tướng nên đề phòng cũng như cũng cố lực lượng
cũng không thừa. Mạnh Càn như có vẻ không bằng lòng nhưng cũng giả đò nói cảm
ơn Tri Phủ đại nhân nhắc nhở. Qua ngày hôm sau ở trên thành thấy ở hướng Bắc
khói bụi mịt mù thì ra quân loạn tặc phản loạn đã vượt qua nhiều quận, huyện
cánh Bắc Âu Tây Châu tiến đánh Âu Tây Châu. Ba đạo quân loạn tặc phản loạn Việt
Trung Nguyên duy chuyển nhanh chóng không bao lâu thời tới thành Âu Tây Châu.
Đứng trên thành nhìn xuống thấy quân Việt Trung Nguyên trùng trùng điệp điệp cờ
xí lớp lớp, gươm đao giáo mác sáng ngời. Chiêng Trống dậy trời ước lượng trên
20 vạn quân không ít người khiếp hồn khiếp vía. Mạnh Càn tuy trong lòng
lo sợ nhưng cũng làm mặt cả nói quân Việt Trung Nguyên tuy đông nhưng không thể
nào chiếm được thành Âu Tây Châu đâu. Vì bổn tướng cho người báo tình hình nguy
cập đến thống soái rồi nay mai quân Văn Lang sẽ kéo đến. Ngoài đánh vào trong
đánh ra quân địch trở tay không kịp rút tàn quân chạy thục mạng về đất Bắc mà
thôi. Tướng La Thông nói chủ tướng chớ xem thường quân địch nhìn cách điều binh
khiển tướng ba cha con Họ Triệu lần nầy khác xa năm xưa. Ba cha con Họ Triệu
hình như rất tự tin điều khiển quân binh như ý muốn. Quân Việt Trung Nguyên
dùng thế liên hoàn hạ trại trấn thủ những chỗ trọng yếu khi ra lệnh tấn công
thành.
Qua ngày hôm sau Triệu Công cho người đến khiêu chiến nhục mạ chửi
rủa inh ỏi. Thằng Mạnh Càn có tài thời cùng ta giao đấu một trận cứ như con rùa
rụt cổ thời còn chi là nam nhi hảo hán. Mạnh Càn nói có tướng nào ra lấy đầu
thằng loạn lập công đầu. Tướng Nhị Beo nói bẩm chủ tướng để tôi ra lấy đầu
thằng giặc hổn láo đó cho. Tướng Nhị Beo dẫn theo một nghìn quân mở cổng thành
phi ngựa lao ra không nói không rằng chém tướng giặc một nhác như trời giáng.
Tướng giặc múa giáo chống đở choang một tiếng đinh tai nhứt óc, tướng giặc như
muốn vuột giáo khỏi tay kinh hồn bạc vía. Tướng Nhi Beo nhanh như tia chớp chém
tới một đao tướng giặc bị chém rụng đầu quân văn Lang thắng thế lao tới chém
rối xả vào quân Việt Trung Nguyên. Ở trên thành Mạnh Càn cười ha hả sức mạnh
quân địch chỉ có thế là cùng. Nhị Beo tuy thắng thế nhưng cũng lấy làm lạ sao
ta lại thắng dễ dàng như vậy phải chăng quân loạn tặc phản loạn có âm mưu gì?
Quân loạn tặc phản loạn lại cho người ra khiêu chiến lần nầy là một nữ tướng
tuổi độ trung niên nhưng vô cùng xinh đẹp Tướng La Thông nhận ra người ấy thời
không khỏi lo lắng. Tướng Sơn Tây cũng thế vì đã nhận ra nữ tướng kia là ai. Nữ
Tướng xinh đẹp kia chính là Phù Châu công chúa Vua Phù Việt vợ của Triệu Côi.
Phù Châu không những võ nghệ cao cường mà còn có pháp thuật thần thông, nhất là
quạt Thần vô cùng lợi hại. Mạnh Càn thấy quân Việt Trung Nguyên chỉ là một nữ
tướng đến khiêu chiến thời có ý xem thường hỏi có tướng nào ra trận bắc con nữ
tặc tướng kia không. Hỏi đi hỏi lại mấy lần không có tướng nào ra trận. Mạnh
Càn nói thôi để bổn tướng vậy ra trận vậy. Mạnh càn liền điều động ba nghìn
quân tinh nhuệ ra trận với hai tướng Nhị Beo với Mạnh Hổ phải nói khí thế gấp
đôi quân địch Việt Trung Nguyên. Mạnh Càn đầu đội kim ô tay cầm trường đao, mặt
áo giáp sắt cỡi con ngựa Hắc Long uy phong lẫm lẫm. Phi ngựa tới quát nữ tặc
tướng kia tên họ là gì mau xưng tên họ rồi hồn du Địa Phủ. Phù Châu phi ngựa
tới quát ta không đánh với kẻ vô danh tiểu tốt mau xưng họ tên kẻo làm quỉ
không đầu. Mạnh Càn quát lớn nầy nữ tặc đứng cho vững khi nghe danh ta kẻo vở
mật mà chết.
Mạnh Càn ngâm rằng:
Mạnh Càn vốn thật tên ta
Lẫy lừng Nam Bắc quỉ ma kinh hồn.
Phù Châu nghe xong phi ngựa tới quát ngươi là con của Lê Quang.
Mạnh Càn nói không sai. Phù Châu mặt đầy sát khí vung song kiến chém tới như
tia chớp, Mạnh Càn xem thường vung trường đao chống trả ken ken đinh tai nhứt
óc Phù Châu như con Phụng hoàng song kiếm chém tới như mưa sa bảo táp, nội lực
tuôn ra kinh người Mạn Càn chống đở muốn hụt hơi. Phù Châu thổi ra một luồn yêu
thuật Mạnh Càn tối tăm mặt mày, cũng may lúc ấy tướng Nhị Beo, tướng Mạnh Hổ
đến cứu kịp quân văn Lang như rắn mất đầu không người chỉ huy, quân Việt
Trung Nguyên ào ào xông lên chém quân Văn Lang tơi bời.
Sau có thơ rằng :
Tánh tự cao chính là tự sát
Xem thường quân địch tự giết hại mình
Xưa nay vẩn thế thường tình
Tự cao tự đại khốn cùng chẳng sai.
Nói về Mạnh Càn bại trận tí nữa thời toi mạng tự lấy làm xấu hổ
cải hối ăn năng nói nếu không nhờ hai tướng cứu kịp thời giờ nầy Mạnh Càn tôi
hồn du địa phủ. Mạnh Càn bàn cùng các tướng thượng sách vẩn là thủ thành vững
chắc chờ quân Văn Lang tới. Triệu Công thấy Mạnh Càn không giao chiếm nữa thúc
quân binh thủ thành kiên cố. Thành Âu Tây Châu ngoài hào trong lũy. Lũy Thành
Âu Tây Châu xây đắp bằng đất sét xen lẫn cọc tre kiên cố vô cùng, Triệu
Công được tin là quân Văn Lang sắp kéo đến liền theo kế sách chỉ đạo của
Việt Vương Doãn Thường là dồn lực lượng tấn công vào cửa chính Nam, còn cửa
Đông, cửa Tây chỉ cho quân bao vây mà thôi. Chiếm lĩnh thành Âu Tây Châu trước
khi quân Văn Lang kéo đến. Triệu Công ra lệnh cho vợ chồng Triệu Côi thống lĩnh
quân binh phục kích cách thành Âu Tây Châu về hướng TâyNnam năm dặm chờ cho
quân Văn Lang kéo đến đánh bọc sau lưng đánh tới, hai mặt giáp công bao vây
quân Văn Lang vào giữa tiệt diệt. Lúc ấy trời đã xế chiều lệnh tấn công thành
Âu Tây Châu bắt đầu. Tiếng còi hụ lên vang động núi rừng quân loạn tặc phản
loạn Việt Trung Nguyên từ trong doanh trại kéo ra phủ tới tấn công vào ba cửa
Đông - Tây - Nam, nhất là cửa chính Nam thành Âu Tây Châu Quân Việt Trung
Nguyên lớp lớp leo tường thành, lớp lớp công phá cửa thành. Hai bên giao chiến
rền trời rền đất.
Thơ rằng :
Nhìn trận chiến mà đau xót dạ
Cảnh Đồng Bào quyết hạ lẫn nhau
Cũng dân cũng chúng Văn Lang
Giờ đây thảm cảnh tương tàn còn chi
Bỡi lạc Nguồn xảy ra loạn lạc
Lũ yêu Tinh có dịp bày mưu
Làm cho đất nước Văn Lang
Rồng Tiên Bách Việt nát tan cơ đồ
Nhìn trận chiến ngậm ngùi rơi lệ
Dân Văn Lang ngã gục thây phơi
Rồng Tiên Bách Việt con Trời
Tương tàn chém giết lạc Nguồn mà ra.
Mặt trời đã lặng màng đêm phủ xuống khắp non sông tiếng cung tên,
gươm đao giáo mác càng lúc càng dậy trời kéo dài cho đến nữa đêm. Bổng trên
thành Âu Tây Châu quân binh hổn loạn. Tướng Nhị Beo, tướng Mạnh Hổ bị giết bất
ngờ. Cửa Nam thành đã bị quân Việt Trung Nguyên phá hỏng nhờ có nội ứng bên
trong. Quân Việt Trung Nguyên tràn vào thành như cơn bão, quân Văn Lang chống
trả quyết liệt hai bên thi nhau ngã gục. Quân Văn Lang càng lúc càng yếu thế bị
quân Việt Trung Nguyên chém như chém chuối. Tướng La Thông nói với Mạnh Càn chủ
tướng mau hạ lệnh rút quân ra cửa Đông phá vòng vây tẩu thoát. Thục An Kim tức
thời ra lệnh mở cửa Đông thành quân Văn Lang thi nhau tràn ra như nước lũ phá
vòng vây chạy về hướng Đông Nam. Mạnh Càn dẫn tàn quân Văn chạy về Thạch Vân
Châu, chạy cho đến lúc gần sáng quân binh bơ phờ chạy hết nổi nữa. Mạnh Càn
nhìn lên trời than rằng không ngờ quân Việt Trung Nguyên chiếm thành nhanh đến
thế. Tướng Sơn Tây nói không nhanh sao được vì trong thành có quân nội ứng.
Mạnh Càn nhìn bốn cha con Tri Phủ Thục An Kim không nói gì. Mạnh Càn cho điểm
lại quân binh 7 vạn quân giờ chỉ còn có 2 vạn, năm vạn quân binh chôn vùi trong
trận chiến. Thành Âu Tây Châu đã bị quân Việt Trung Nguyên chiếm đóng giờ chỉ
còn đến Thạch Vân Châu tá túc mà thôi.
Văn Lang Thảm cảnh biết bao
Ôi thôi chinh chiến lao đao khốn cùng
Vinh chẳng thấy, thấy toàn binh lửa
Mãi chiến tranh khốn khổ đao binh
Văn Lang Bách việt khốn nguy
Nồi da nấu thịt còn chi Đồng Bào
Ôi ôi hỡi Ông Trời có thấu
Dân Văn Lang chém giết lẫn nhau
Nghĩ càng, càng nghĩ càng đau
Lạc Nguồn Lạc Cội mới nên nổi nầy
Lạc Nguồn Cội sa vào Yêu Quỉ
Quên Ông Cha sao khỏi chiến chinh
Anh hùng lạc đạo chí nguy
Lạc vào chinh chiến con chi anh hùng.
**************
PHẦN 24
Đây nói về Hạp Lư Vua Ngô Phương Bắc lúc nào cũng dòm ngó Việt
Trung Nguyên. Mấy lần xua quân xâm lược Việt Trung Nguyên đều bị Việt Vương
Doãn Thường đánh bại. Hạp Lư cũng cố lại binh hùng tướng mạnh hầu quyết tâm
chiếm cho được Việt Trung Nguyên. Không ngờ Sở Chiêu Vương thấy nước Ngô Suy
yếu liền đem quân thôn tính nước Ngô. Hạp Lư vô cùng tức giận quyết diệt cho
bằng được nước Sở. Một hôm Ngũ Viên nghe báo có người Nước Đường và Nước Sái
đến sai sứ sang thông hiếu. Hiện đã tới ở ngoài chờ đợi. Ngũ Viên mừng rỡ nói
rằng: Ý trời giúp Ta. Nước Đường, Nước Sái đều là thuộc quốc của Nước Sở. Nay
tự nhiên sai sứ sang thông hiếu với Nước Ngô. Tất có lòng oán Sở ấy chính là cơ
hội trời xuôi khiến cho Ta phá tan quân Sở tiến vào Sính Đô thời cơ đã tới. Mối
hận Sở Bình Vương giết Cha, giết Anh, giết cả gia đình Ngũ Viên không lúc nào
quên và đây chính là cơ hội cho Ngũ Viên tiêu diệt Nước Sở trả mối hận trong
lòng.
Đây nói về các nước thuộc quốc xưa nay tùng phục Nước Sở. Nghe nói
Sở Chiêu Vương bắt được thanh kiếm ( Trạm Lư ) đều đến chúc mừng. Nước Đường là
Đường Thành Công. Nước Sái là Sái Chiêu Công, cũng đến chúc mừng. Sái Chiêu
Công có một đôi ngọc bích quý hiếm màu mỡ dê và hai chiếc áo cừu bằng lông Điêu
Bạch vô cùng hiếm quý. Bằng đem mỗi thứ mỗi cái dâng cho Sở Chiêu Vương
để làm lễ chúc mừng Sở Chiêu Vương bắt được kiếm quý. Còn lại mỗi thứ một cái
để đeo và mặc. Nang Ngõa vừa trông thấy thời thích lắm lòng tham nỗi lên muốn
chiếm lấy cho bằng được. Bằng sai người đến gặp Sái Chiêu Công nói muốn Nước Sở
quan tâm đến Nước Sái thời phải dâng nạp Bích Ngọc và áo Cừu Lông Điêu Bạch cho
Nang Ngõa. Sái Chiêu Công lấy làm tức lắm nhưng nhẫn nhịn nói rằng chuyện gì
thời được chứ chuyện nầy thời không được từ chối không chịu đưa Ngọc Bích, Áo
Quý cho Nang Ngõa. Đường Thành Công có một đôi ngựa rất quý tên gọi là Túc
Sương. Thành Công có ý muốn khoe đôi ngựa quý của mình. Bằng cho đôi ngựa ấy
kéo xe đi đến Nước Sở xe ngựa đi nhanh và êm lắm. Nang Ngõa nhìn thấy thời lòng
tham nổi lên muốn chiếm về mình. Nang Ngõa sai người đến nói với Đường Thành
Công rằng Quan Lệnh Doãn tôi muốn có đôi ngựa của Ngài nếu Ngài đem dâng thời
Nước Đường sẽ được bình yên. Đường Thành Công nghe xong vô cùng tức giận nói
rằng Đường Thành Công ta không thể theo ý của lệnh Doãn được. Nang Ngõa lấy làm
tức lắm lập mưu hại Đường Thành Công và Sái Chiêu Công. Bằng vào triều tâu với
Sở Chiêu Vương rằng. Đường Thành Công và Sái Chiêu Công tư thông với Nước Ngô.
Nếu tha cho về thời tất dẫn Ngô sang đánh Sở, chi bằng bắt giữ lại. Sở Chiêu
Vương nghe lời Nang Ngõa bằng truyền bắt Đường Thành Công và Sở Chiêu Công.
Nói về Đường Thành Công và Sái Chiêu Công chưa kịp về nước thời
thấy quân binh ập tới bắt đem giam ở quán xá cho một nghìn quân canh giữ. Đường
Thành Công và Sái Chiêu Công ngậm đắng nuốt cay. Ở vào thời điểm nầy Sở Chiêu
Vương còn ít tuổi. Quyền chính đều ở trong tay Nang Ngõa. Nang Ngõa muốn làm gì
thì làm. Không ai là không sợ. Đường Thành Công và Sái Chiêu Công bị giam tại
Sở đã ba năm trời. Không biết chừng nào trở về không chừng bỏ mạng tại nơi đây.
Của quí khoe ra họa biết bao
Gặp phải ác quan mạng âm tào
Thế sự xưa nay phường ăn cướp
Vua quan đầy rẫy bụng gươm đao
Giết người cướp của xưa nay thế
Vỏ bọc nghĩa nhân bán chào rao
Miếng mồi danh lợi luôn câu nhắp
Chém giết tranh giành khổ biết bao.
Nói về Thế Tử Nước Đường không thấy Đường Thành Công trở về liền
sai Quan Đại Phu là Công Tôn Triết đến Nước Sở dọ tin, mới biết là Đường Thành
Công bị giam.
Công Tôn Triết nói với các thị vệ rằng:
Chúa Công Ta tiếc đôi ngựa quý, để chịu giam mãi ở Nước Sở. Chúa
Công sao lại trọng súc vật mà xem thường mạng sống coi thường nước nhà như thế.
Chi bằng chúng Ta lấy trộm đôi ngựa quý ấy, đem dâng cho Quan Lệnh Doãn Nước Sở
để Chúa Công được về. Khi Chúa Công về nước rồi có trị chúng ta về tội lấy trộm
ngựa đem dâng cho Quan Lệnh Doãn thời chúng ta cũng cam lòng. Các thị vệ theo
lời liền đem rượu ngon mạnh cho kẻ giữ ngựa uống. Những người giữ ngựa liền
uống say, các thị vệ liền trộm ngựa đem giao cho Công Tôn Triết. Công Tôn Triết
liền đem đôi ngựa quý đến giao nạp cho Nang Ngõa nói rằng. Chúa Công tôi có
lòng kính mến Quan Lệnh Doãn. Sai chúng Tôi đem đôi ngựa quý đến đây dâng lên
Ngài. Nang Ngõa trong lòng khoang khoái vô cùng nói có thế chứ. Thức thời sớm
phải có hay hơn không Nang Ngõa liền nhận lấy đôi ngựa. Sáng hôm sau vào chầu
Nang Ngõa tâu với Sở Chiêu Vương rằng.
Đường Thành Công bị giam ba năm như thế cũng đủ biết sợ không dám
phản lại sở Ta. Dẫu Ta có tha cho về cũng chẳng làm gì Ta nổi. Nước Đường đất
nhỏ quân ít nếu Đường Thành Công manh tâm tạo phản. Thời đêm quân thảo trừ cũng
không muộn. Sở Chiêu Vương nghe lời Nang Ngõa tha cho Đường Thành Công. Đường
Thành Công về đến Nước Đường. Công Tôn Triết cùng đám thị vệ đều sụp lạy trước
sân rồng xin chịu tội.
Đường Thành Công nói:
Các ngươi không đem ngựa mà dâng lên cho đứa tham phu ấy, thời dễ
gì chúng tha cho ta về nước. Đó là lỗi của Ta vì quá tiếc của quý. Đường Thành
Công liền trọng thưởng cho Công Tôn Triết cùng đám thị vệ.
Nói về Sái Chiêu Công nghe nói Đường Thành Công dâng ngựa được thả
về. Cũng đem áo cừu lông Bạch Điêu quý hiếm cùng ngọc bội cho người đem dâng
cho Nang Ngõa. Nang Ngõa nhận áo cùng ngọc bội lấy làm đắc ý nói Ta muốn
là Trời muốn. Ai không dám tuân. Sáng hôm sau Nang Ngõa lại vào chầu tâu với Sở
Chiêu Vương rằng:
Sái Chiêu Công cũng như Đường Thành Công. Ta đã tha cho
Đường Thành Công, thời còn giữ Sái Chiêu Công để mà làm gì nữa. Sở Chiêu Vương
nghe theo lời Nang Ngõa thả Sái Chiêu Công. Sái Chiêu Công trên đường trở về
nước trong lòng căm hận Vua Sở vô cùng. Khi đến sông Hán Thủy bằng cầm lấy viên
Bích Ngọc ném xuống sông Hán Thủy mà thề rằng: Nếu Ta không đánh được Sở mà lại
qua sông nầy lần nữa thời xin chết như thế nầy!
Khi về đến Nước Sái. Tức khắc Sái Chiêu Công cho Thế Tử Nguyên
sang làm con tin tại Nước Tấn. Để mượn quân Tấn đánh Sở. Hơn nữa Tấn Định Công
khi ấy quyền uy rất lớn. Tấn Định Công, đem việc Nang Ngõa Nước Sở tham Lam tố
cáo lên Nhà Chu. Chu Kính Vương. Chu Kính Vương Nhà Chu nghe xong ra vẻ giận
dữ, cũng như tỏ rõ sự uy quyền của mình. Liền sai quan Khanh Sĩ là Lưu
Quyền đem quân đến giúp Sái Chiêu Công. Từ khi Nang Ngõa lên nắm Quyền
Lệnh Doãn Nước Sở. Thời xem thường các nước thuộc quốc. Như Tống - Tề - Lỗ - Vệ
- Trần - Trịnh - Hứa - Tào - Cử - Châu - Đốc - Hồ - Đằng - Tiết - Kỷ - Tiêu -
Châu - Tử - Đường - Sái. Cả thảy 20 nước đều oán Nang Ngõa là người tham lam
thấy ai có của quý thời kiếm cớ lấy cho bằng được.
Nói về quan Khanh Sĩ là Lưu Quyền thừa lệnh Chu Kính Vương đem
quân đến nước Tấn. Lúc bấy giờ Sĩ Ưỡng Nước Tần làm đại Tướng. Tuân Di làm phó
Tướng đem quân các trấn chư hầu hội ở đất Thiệu Lăng. Tuân Di nghĩ mình vì nước
Sái mà đánh Sở. Là có công với Nước Sái nên muốn đòi ăn tiền. Bằng đến
gặp Sái Chiêu Công rằng. Tôi nghe nói nhà Vua có áo Cừu lông điêu bạch,
và ngọc bội đêm dân cho Vua Nước Sở, sao Tôi lại không có gì cả. Chúng Tôi vì
nhà Vua mà cất quân đi đường xa nghìn dặm, chẳng hay nhà Vua lấy gì lấy gì mà
khao thưởng quân sĩ nước Tôi? Sái Chiêu Công nghe Tuân Di đòi ăn tiền trước
thời ngán ngẩm chán nản vô cùng. Nang Ngõa kia chưa diệt thời Nang Ngõa khác
mọc ra. Tất cả chỉ vì sự tham lam mà gây ra bao chiến tranh loạn lạc bất hòa
chém giết truyền miên.
Sái Chiêu Công nói:
Tôi thấy Quan Lệnh Doãn Nước Sở là người tham lam không kể gì đến
phải trái. Tôi mới bỏ Sở mà đi theo Tấn coi Nước Tấn là Minh Chủ của nước Tôi.
Nếu Ngài nghĩ đến cái nghĩa của Minh Chủ giúp đở các thuộc quốc mà đem quân
đánh Sở. Thời năm trăm dặm ở đất Sở kia mặt sức tha hồ mà khao thưởng quân sĩ,
còn gì lợi hơn nữa. Tuân Di nghe Sái Chiêu Công nói thế có ý hổ thẹn không muốn
giúp Sái Chiêu Công đánh sở nữa.
Lúc bấy giờ Phương Nam Văn Lang đến thời mạc pháp Văn Hóa Cội
Nguồn không còn. Nước Văn Lang ngày càng rơi vào cảnh tối tăm tình hình chính
trị bất ổn Bắc Văn Lang rơi vào tay cha Con Việt Vương Doãn Thường Nước Văn
Lang bị chia cắt làm hai. Nam Bắc phân tranh Doãn Thường và Hùng Vương đánh
nhau kịch liệt.
Phương Bắc Nhà Chu các trấn chư hầu tham lam chém giết nhau dữ dội
vô cùng thảm khốc. Lúc bấy giờ trời mưa dầm dề muỗi sanh ra hoành hành dữ dội
dân chúng bị bệnh dịch sốt rét nhiều vô số kể. Quan Khanh Sĩ Nhà Chu bị cũng
không tránh khỏi bị bệnh sốt rét nằm liệt gường chưa ngồi dậy nổi. Tuân Di nói
với Sĩ Ưỡng rằng: Ngày xưa Tề Hoàng Công cường thịnh hùng mạnh như thế mà còn
phải đóng quân ở Thiệu Lăng để giảng hòa với Sở. Tiên Quân nước Tấn ta là Văn
Công tài trí vô song mà chỉ đánh thắng được Sở có một trận. Mà chiến tranh lan
tràn mãi không thôi. Nước Tấn Ta từ khi cùng Sở giảng hòa hai bên vẫn chưa hiềm
khích gì với nhau. Nước Sở vô cùng hùng mạnh không thể đánh là thắng liền được
đâu, hơn nữa độ nầy mưa nhiều nước lụt. Bệnh dịch sốt rét đang phát. Tôi e rằng
tiến quân đánh Sở vị tất đã đánh được Sở, khi hai bên giao tranh tiến không
được mà lui về thời bị quân Sở đuổi theo tổn hại quân binh không sao lường
trước, Ta nên lo tính trước mới được.
Nhìn thế cuộc đảo điên, điên đảo
Tham, với Sân, vì của vì tiền
Tranh nhau chém giết giựt giành
Khác gì cầm thú chẳng còn người ta.
Nang Ngõa quan lệnh Doãn Nước sở nghe Sái Chiêu Công giết Vua Thẩm
với cái tội không chịu giúp Sái đánh Sở. Nang Ngõa giận Lắm đem quân kéo đến
vây hảm thành Sái Chiêu Công. Công Tôn Tính nói với Sái Chiêu Công rằng: Chúa
Công không thể trông cậy ở Nước Tấn được nữa. Chi bằng sang cầu viện Nước Ngô.
Các quan Nước Ngô như Ngũ Viên, Bá Hi đều là cừu địch với Nước Sở tất thế nào
cũng giúp Ta. Sái Chiêu Công nghe lời sai Công Tôn Tính sang hội ước với Đường
Thành Công để cùng đi mượn quân Nước Ngô đánh Sở. Lại cho người con thứ là Công
Tử Kiền sang ở làm con tin. Ngũ Viên đưa sứ giả Nước Đường và Nước Sái vào yết
kiến Hạp Lư, và nói với Hạp Lư rằng: Nước Đường và Nước Sái oán hận Nước Sở.
Xin làm tiên phong đem quân đánh Sở. Đây là một cơ hội hiếm có. Đem quân đến
cứu Nước Sái gây tiếng vang tốt. Nhân cơ hội nầy đánh Sở là một lợi to. Đại
Vương muốn tiêu diệt Nước Sở tiến vào Sính Đô lên ngô bá chủ chính là cơ
hội nầy. Hạp Lư mừng trong bụng liền nhận lời hợp tác cùng Nước Đường Nước
Sái tiêu diệt Nước Sở. Bằng nói với Công Tử Tính về trước nói với Sái Chiêu
Công và Đường Thành Công biết.
Hạp Lư đang bàn việc tiến binh cùng Ngũ Viên thời Quân Sư Tôn Vũ
cũng vừa tới. Hạp Lư hỏi Tôn Vũ thời cơ thuận lợi đã đến Quân Sư liệu kế
ra sao?
Tôn Vũ nói: Tâu Đại Vương.
Nước Sở khó đánh là vì có nhiều thuộc quốc trấn chư hầu. Nên chưa
thể tiến quân tiêu diệt Sở, Nay các thuộc quốc trấn chư hầu phần đông là oán
Sở. Cụ thể như Vua Tấn chỉ cần xướng lên một câu mà có tới 20 nước hợp sức đánh
sở Trong 20 nước ấy. Thời Nước Trần, Nước Hứa, Nước Hồ, Nước Đốn, Nước Sái,
Nước Đường. Đều là thuộc quốc trấn chư hầu của Sở. Mà nay bỏ Sở theo Tấn. Xem
thế thời biết các nước đều oán Sở. Chẳng những Nước Đường, Nước Sái mà còn
nhiều nước khác nữa. Phen nầy Nước Sở cô thế chính là cơ hội cho Đại Vương tiến
binh diệt Sở. Hạp Lư là tay tham tàn bạo ác đời nào bỏ lở cơ hội nầy nghe theo
lời nhận định của Ngũ Viên cũng như Tôn Vũ. Bằng sai Bị Ly cùng Chuyên Nghị
giúp Thế Tử Ba giữ Nước. Còn mình thời thống lĩnh quân binh tiến đánh tiêu diệt
Nước Sở. Hạp Lư phong cho Tôn Vũ làm Đại Tướng. Ngũ Viên, Bá Hi làm phó Tướng.
Công Tử Phu Khái làm tiên phong. Công Tử Sơn đốc vận lương thực. Rồi thống lĩnh
15 vạn quân Ngô chia làm hai đạo quân một đạo quân theo đường thủy. Một đạo
quân theo đường bộ tiến thẳng đến giải vây cho Nước Sái.
Nói về Nang Ngõa thống lĩnh hơn 5 vạn quân Sở bao vây kinh thành
Nước Sái tìm cách phá thành giết chết Sái Chiêu Công với cái tội phản Sở. Thời
nghe nói quân Ngô chia làm hai đạo quân. Một đạo quân vượt sông Hoài tràn tới.
Một đạo quân theo đường bộ tràn tới. Hai đạo quân như nước vỡ bờ tiến tới
bao vây quân Sở. Nang Ngõa biết đánh không lại vì trong thành quân Sái đánh ra,
bên ngoài quân Ngô đánh vào. Bằng bỏ Sái Thành rút về nước. Lại sợ quân Ngô
vượt qua Sông Hán tiến đánh Sính Đô. Mới cho đóng quân canh giữ nơi đây. Và sai
người về Sính Đô cấp báo.
Nói về Sái Chiêu Công ở trên thành thấy quân Sở rút lui không bao
vây Sái thành nữa. Xa xa nhìn thấy quân Ngô từ hai hướng Tây Nam kéo tới đông
như kiến thời không khỏi kinh hoàng không ngờ quân Ngô lại hùng mạnh như vậy.
Thảo nào quân Sở không dám chống trả kéo quân rút lui bỏ đi. Sái Chiêu Công
nghinh tiếp Hạp Lư. Rồi vừa khóc vừa kể những tội ác của Vua tôi Nước Sở. Sái
Chiêu Công tiếp đãi Hạp Lư một lúc thời Đường Thành Công cũng tới. Đường Thành
Công và Sái Chiêu Công tình nguyện cùng theo Ngô đánh sở. Lúc sắp khởi hành
tiến đánh Sở. Tôn Vũ truyền cho quân sĩ lên cả đường bộ, còn bao nhiêu thuyền
bè cứ để ở khúc sông Hoài. Ngũ Viên thấy vậy hỏi riêng Tôn Vũ kế sách dụng binh
như thế nào? Tôn Vũ nói đi đường thủy ngược dòng nước rất chận lại tốn nhiều sức
lực Sở lại phòng bị trước khó mà phá nổi. Chi bằng ta tiến quân bằng đường bộ
gây sự chú ý bất ngờ cho quân địch, chúng không đoán ra kế sách của Ta, nên
chúng sa vào bẩy kế sách của Ta, và Ta cho chúng một trận nên thân. Ngũ
Viên nghe xong lấy làm bội phục. Đại binh nước Ngô tiến qua đường dự chương,
tiến thẳng đến phía Bắc Sông Hán. Khi ấy quân Sở đóng ở phía Nam sông Hán Thủy
ngày đêm phòng bị quân Ngô dọc theo sông Hán tiến đánh chừng Nang Ngõa nghe lại
thuyền quân Ngô đều đóng ở cả Sông Hoài, Nang Ngõa lấy làm yên lòng không hiểu
nổi kế sách điều quân khiển tướng của Tôn Vũ.
Nói về Sở Chiêu Vương nghe tin quân Ngô tiến đánh Sở liền hợp các
quan lại hỏi kế sách. Công Tử Thâm nói muốn đánh bại quân Ngô. Đại Vương nên
sai quan Tư Mã là Thẩm Doãn Thú trấn giữ không cho quân Ngô tiến qua sông Hán.
Quân Ngô đi đường xa xôi lại không có tiếp ứng tất lui quân trở lại, không làm
gì được nước Sở Ta đâu. Sở Chiêu Vương cho là chí phải liền sai Thẩm Doãn Thú
đem một vạn rưỡi quân hợp cùng quân Nang Ngõa để chống lại quân Ngô không cho
quân Ngô tiến qua sông Hán. Thẩm Doãn Thú được quân cấp báo là quân Ngô bỏ
thuyền bè ở sông Hoài theo đường bộ qua Dự Chương tìm đường vượt qua sông Hán.
Thẩm Doãn Thú nghe xong cười ngất rồi nói rằng. Tiếng đồn Tôn Vũ dụng binh như
thần, nhưng dưới mắt của Ta Tôn Vũ chỉ là hửu danh vô thực dụng binh như lũ trẻ
con. Nang Ngõa không tin tài phán đoán của Doãn Thú bằng hỏi: Lấy cơ sở
nào nói Tôn Vũ dụng binh như trẻ con?
Thẩm Doãn Thú nói:
Người nước Ngô quen thạo về thuyền bè, lợi thế về việc đánh thủy,
nay lại bỏ thuyền bè ở khúc sông Hoài để đi cho chóng, vạn nhất thua trận thì
lấy đường nào mà chạy về ? ta nghĩ cũng nực cười cho Tôn Vũ quá. Nang Ngõa nói
quân Ngô hiện đang đóng ở phía Bắc sông Hán ta dùng kế sách gì mà phá được?
Thẩm Doãn Thú nói:
Tôi chia thêm cho ngài năm nghìn quân. Ngài cứ dọc theo bờ sông
Hán gôm hết thuyền bè của dân lại ở bên nầy sông lại cho sai quân đi tuần khắp
mặt sông khiến cho quân Ngô không thể nào qua sông được. Tôi đêm đại binh qua
đường Tân đến sông Hoài, đốt sạch thuyền bè của quân Ngô. Làm cho quân Ngô sợ
hãi hoang mang. Khi ấy Ngài đem quân sang sông Hán đánh vào mặt trước quân Ngô.
Tôi đem quân đánh vào mặt sau quân Ngô. Quân Ngô hết đường mà chạy chắc hẳn bắt
sống được Vua Tôi nước Ngô. Nang Ngõa nghe xong mừng lắm nói tôi chịu kém tài
không bằng quan Tư Mã rồi. Thẩm Doãn Thú cho quan đại tướng là Vũ Thành Hắc
thống lĩnh năm nghìn quân ở lại trợ giúp Nang Ngõa còn mình thời đem đại binh
theo đường Tân đến sông Hoài đốt thuyền bè quân Ngô. Nhưng kế hoạch Thẩm Doãn
Thú không thực hiện được, bị Tôn Vũ, Ngũ Viên xây chuyển tình thế đánh bại Nang
Ngõa, cũng như Thẩm Doãn Thú.
Hạp Lư Vua Ngô tiến về Sính Đô không có một thế lực nào ngăn nổi,
không những thế Tôn Vũ còn biết vận dụng cả nước sông Chương Giang, tháo nước
sông Chương Giang chảy vào kỷ Nam Thành, rồi tràn vào Sính Đô ngập trắng xóa
như biển cả. Sở Chiêu Vương phải bỏ Sính Đô cùng em gái là Quý Vu xuống thuyền
chạy trốn khỏi nước Sở. Hạp Lư không những lấy sạch của cải châu báu nước Sở mà
xài cả vợ của Sở Chiêu Vương. Tâm ý hung bạo tận diệt nước Sở bằng cho người
đập phá tôn miếu của nước Sở, phá hủy sự anh linh của nước Sở. Ngũ Viên trả thù
Cha, Anh cũng đào mồ mả Sở Bình Vương. Lôi xác Sở Bình Vương ra lấy roi đồng
đánh ba trăm roi, giẫm chân lên bụng Sở Bình Vương, móc mắt Sở Bình Vương, cắt
lấy đầu Sở Bình Vương đem xác sở Bình Vương quăng ở giữa cánh đồng. Văn Hóa
phương Bắc là như thế hung dữ hơn sói, lang, hổ, báo. Độc hơn rắn, rít là do
thể chế độc tài độc trị cường hào ác bá tạo ra. Văn Hóa cường hào ác bá nầy xâm
nhập vào Bắc Văn Lang. Phá hoại nền Văn Minh đoàn kết hưng thịnh nước Văn Lang.
**************
HẾT QUYỂN 3
0 nhận xét:
Đăng nhận xét